Loại chuyện này ở Ngọc Hoàng Học Viện là chuyện tình được hoan nghênh nhất, dù sao xem náo nhiệt vĩnh viễn không ngại lớn chuyện, huống chi bên trong Ngọc Hoàng Học Viện đa số cũng là con nhà giàu.
Nhưng giờ phút này mọi người cũng mơ hồ, bởi vì hết thảy biến hóa quá nhanh, ai cũng không nghĩ tới Nhậm Kiệt không có tránh né, không có đi ra ngoài nói chuyện cùng Tô Vũ, thậm chí ngay cả phản kích cũng không phản kích, trực tiếp lệnh Linh Thú tọa giá đánh bay bọn họ.
Nếu là làm không tốt, cũng có thể đâm chết người. Linh Thú tọa giá, nếu quả như thật tránh thoát trói buộc mà nổi điên, bình thường Thần Thông Cảnh cũng không có biện pháp chế phục, mà người có thể sử dụng Linh Thú tọa giá thì người bình thường thấy được cũng sẽ tránh ra.
Cũng chỉ có Nhậm Kiệt, người khác sẽ không để ý, nhưng chẳng ai ngờ rằng hôm nay hắn . . . Uy mãnh như vậy.
Càng làm cho người ta không nghĩ tới chính là, sau khi đánh bay người, Nhậm Kiệt lại trực tiếp ném kim phiếu ra rồi rời đi.
Rời đi . . . Rời đi . . .
Đây cũng quá . . . Quá khoa trương đi, người nầy thế nhưng . ..
Kiểu cách này, điệu bộ này, so với đi ra ngoài đánh người, so với lệnh cho thủ hạ động thủ lại lớn lối hơn rất nhiều, lúc nào Nhậm Kiệt này thế nhưng . . . Tàn bạo như vậy.
Người bên cạnh cũng nhìn tới ngây dại, giờ phút này có tên người hầu của Tô Vũ bị đụng không nghiêm trọng, cũng không biết có cái gì không đúng, không có giống những người khác đi tới đỡ Tô Vũ, ngược lại thuận tay nhặt kim phiếu lên.
- Thiếu gia, đây là . . .
- Ta chửi con mẹ nó chứ, ngươi thế nhưng đi nhặt tiền, Tô gia ta thiếu chút tiền kia ư, ngươi dám đi nhặt tiền, phốc . . .
Tô Vũ bị đụng tới đau điếng người, lúc này thậm chí có người hầu làm loại chuyện này, Tô Vũ lại càng nổi trận lôi đình, đạp bay cả người hầu đang đỡ mình.
Kết quả vừa động, thương thế ở bộ ngực bị tác động, nhất thời phun ra một búng máu, lập tức những người hầu kia bị làm cho sợ đến mức phải nhanh chóng mang hắn đi cứu trị.
Giờ phút này Nhậm Kiệt nằm ở trong xe, tâm tình cũng khá hơn một chút, xem ra bộc phát một lần thật là biện pháp tốt để giảm sức ép a. Tựa như chính mình khi mới vừa tới cái thế giới này, sau khi bộc phát với Nhị trưởng lão Nhậm Quân Dương bọn họ.
Nếu như là đã thành Nhậm Kiệt, nếu như là đã thành một thành viên của giới quyền quý nơi này, Nhậm Kiệt tuyệt đối sẽ không làm một hoàn khố bị người ta khi dễ, hòa đồng khiếp nhược. Làm hoàn khố khiếp nhược, còn không bằng đi làm người bình thường không tranh quyền thế.
- Không muốn bị người khi dễ, không muốn trở thành hoàn khố khiếp nhược, vậy sẽ phải càng hoàn khố hơn những tên hoàn khố này, chính mình có vốn liếng này, Nhậm Kiệt trước kia không vận dụng được, nhưng mình tuyệt đối sẽ không như hắn.
- Thú bá, trợ lực.
Bất quá nghĩ đến tình cảnh mới vừa rồi, Nhậm Kiệt sảng khoái thoải mái, đồng thời cũng cảm tạ Thú bá.
Lập tức thi hành không có chút gì do dự, đồng thời nắm giữ lực lượng cũng rất tốt.
Trong trí nhớ của Nhậm Kiệt thật giống như chính mình lúc trước không có câu thông cùng Thú bá, trước kia Thú bá là lái xe cho lão tử Nhậm Thiên Hành của hắn, bởi vì Linh Thú tọa giá không phải ai cũng có thể khống chế, vô cùng đặc thù, cho nên địa vị của Thú bá thật ra thì cũng rất đặc biệt.
Năm đó Nhậm Thiên Hành đã phân phó, Thú bá chỉ phụ trách thao túng Linh Thú tọa giá, để một mình gia chủ phụ trách cũng đủ, cho nên Nhậm gia trừ gia chủ thì Thú bá không cần để ý tới bất luận kẻ nào.
Mà Thú bá cũng chưa bao giờ lên tiếng, mang cái mũ khổng lồ trên đỉnh đầu, không có chuyện gì thì vĩnh viễn đều dựa vào Linh Thú tọa giá. Trước kia Nhậm Kiệt cố gắng câu thông cùng Thú bá, kết quả toàn bộ thất bại, mời hắn ăn cơm, cho thứ gì đó, nói chuyện cũng sẽ không phản ứng.
Trợ lực?Thú bá ngồi ở phía trước khống chế Linh Thú tọa giá cũng nghe được lời Nhậm Kiệt, khe khẽ sửng sốt một chút, cái gì là trợ lực?
Hắn vẫn không có nói chuyện, nhưng là nghĩ đến một màn mới vừa rồi, trên khuôn mặt dưới nón cỏ khổng lồ lộ ra một tia ngoài ý muốn, lại hơi có chút vui vẻ, gia chủ Nhậm gia nên như vậy mới đúng chứ.
Thú bá không có đáp lời, Nhậm Kiệt cũng không dây dưa nữa, xuống xe lễ phép lớn tiếng chào hỏi Thú bá kêu hắn đi nghỉ ngơi, Nhậm Kiệt thì cất bước tiến vào căn nhà đã tốn 4 tháng kiến tạo.
Đi học chính mình ở trong học viện lựa chọn địa phương để xây chỗ ở, mặc dù nói Ngọc Hoàng Học Viện là học viện hoàn khố, loại chuyện này coi như là tương đối khoa trương nổi danh, Nhậm Kiệt nhớ được bởi vì chuyện này mà Nhậm Kiệt trước kia bị Nhị trưởng lão bọn họ khiển trách bốn canh giờ.
Dĩ nhiên, Nhậm Kiệt cũng nhớ được rất rõ ràng, thật giống như "'Cao Nhân'" cổ vũ mình kiến tạo phòng ốc ở nơi này, lúc ấy tiểu tử này nói chính là ba hoa chích choè.
- Lão Đại, ngươi đã trở lại, lần này chính là phá kỷ lục, những trưởng lão này cũng quá chịu đựng a, hai ngày một đêm, lần này sẽ không thật sự giảm bớt tiền tiêu vặt chứ, thảm, nếu quả như thật giảm bớt, nghiên cứu của ta làm như thế nào a?Tiếp tục như vậy sau này chúng ta ngay cả cơm cũng không ăn nổi.
Nghĩ tới mập mạp, tên mập trắng mập mạp cũng đã tiến lên đón.
Cao Nhân thấy Nhậm Kiệt không có đáp lời, còn tưởng rằng lần này hắn trở về lại là bị rầy sau đó giảm bớt tiền tiêu a.
Nhìn Cao Nhân, Nhậm Kiệt cười nói.
- Ta xem ngươi không nên gọi ta là lão Đại, trực tiếp gọi là phiếu cơm, xem bộ dạng thống khổ ngươi vừa nói tới bị giảm bớt tiền tiêu.
- Ách . . .
Cao Nhân sửng sốt một chút, sau đó chắp tay trước ngực, cười hì hì nói.
- Phiếu cơm cũng tốt, nếu như lão Đại ngươi thích ta gọi như vậy cũng không thành vấn đề. Bởi vì ta cho rằng phiếu cơm là khen tặng lớn nhất dành cho ngươi, ngươi nghĩ xem, ngay cả cơm cũng dựa vào lão Đại ngươi, điều này nói rõ ngươi nắm quyền thao túng sinh tử. Cho nên nói lão Đại ngươi vẫn là trâu nhất, phiếu cơm là một loại trạng thái, điều này nói rõ ta biết người nào cho ta cơm ăn. Nếu không sau này ta gọi ngươi là phiếu cơm lão Đại?
Nhậm Kiệt vạch trần sự quan tâm của mập mạp về vấn đề tiền cùng ăn cơm, sau đó nghe được mập mạp lý luận về phiếu cơm, Nhậm Kiệt cũng muốn giơ ngón tay cái lên.
Xem một chút, vuốt mông ngựa điển hình a, hoàn toàn không cần giải thích, trực tiếp có thể làm cho phiếu cơm bay lên đến một loại độ cao.
Nhìn bộ dạng thống khổ khi nói tới bị giảm bớt tiền tiêu, Nhậm Kiệt cố ý trêu chọc hắn, trực tiếp muốn thấy phản ứng của mập mạp, không nghĩ tới mập mạp nói ra lời nói lợi hại như vậy, nhân tài a!
- Vỗ mông ngựa vô cùng thoải mái, ta liền không so đo với ngươi, ngươi nhìn kim tiền của lão đại ta xem, bất quá ngươi không cần lo lắng, lần này bọn họ không có giảm tiền tiêu.
- Oa, thật tốt quá, ta còn tưởng rằng lần này chết chắc. Nói như vậy, ta đây có thể mua một ít đồ vật, phiếu cơm lão Đại ngươi quá xuất sắc.
Mập mạp vừa nghe, nhảy dựng lên nửa thước, hưng phấn hô.
- Kháo!
Phiếu cơm lão Đại, Nhậm Kiệt rất là im lặng. Chính mình chẳng qua là tùy tiện muốn trêu chọc hắn, hắn lại thật sự gọi như vậy.
Ngẩng đầu vừa hay nhìn thấy phòng hắn mới ra, bên trong truyền đến mùi thuốc nồng nặc, hiển nhiên là dược phòng.
- A, thuốc của ta.
Thấy Nhậm Kiệt nhìn về phía dược phòng, Cao Nhân mạnh mẽ ý thức được bên trong còn có thuốc, nhanh chóng vọt vào.
Nhậm Kiệt cũng cất bước tiến vào dược phòng, trong trí nhớ của Nhậm Kiệt trước kia không có một chút trí nhớ nào đối với cái dược phòng này, ở chỗ này hơn nửa năm, hắn cũng không có vào. Gian phòng này rất là rộng rãi, chừng 156, trừ ở giữa có mấy bếp lò đặc biệt phối chế dược vật, nơi xa cũng là các loại dược liệu.
Giờ phút này, chỉ thấy Cao Nhân đang bận rộn ở nơi đó, ánh mắt của Nhậm Kiệt nhìn thoáng qua trong phòng, vừa lúc rơi vào một chút dược vật phía trên một cái dược đài.
Mười mấy loại dược vật đặt ở đó, chỉ là nhìn thoáng qua Nhậm Kiệt chính là sửng sốt, cảm giác như vậy giống như đầu tiên hắn đọc sách, hoàn toàn là phản ứng tự nhiên. Nhìn những dược vật kia, Nhậm Kiệt cũng đã có thể tưởng tượng ra hiệu quả sau khi những dược vật này phối với nhau, mạnh mẽ, thuốc xổ mạnh phi thường, đủ để cho người bình thường trí mạng. Cho dù là Luyện Thể Cảnh tầng tám, tầng chín cũng sẽ lột một tầng da, gần chết mới có thể khống chế được.
- Thiên Túc Dịch, ,Hoạt Huyết Thảo sau đó lại thêm Hỏa Tích Huyết, Tình Căn Thảo.
Nhìn mười mấy loại dược vật mười mấy, trong đầu có thể rõ ràng biết những dược vật này sẽ sinh ra hiệu quả gì, Nhậm Kiệt cũng biết Cao Nhân dùng thuốc này để để đối phó người nào.
Vốn là sau khi hắn sống lại cũng không có tâm tư để ý tới Phương Kỳ người đàn bà kia, trước kia Nhậm Kiệt mê gái, nhưng Nhậm Kiệt hiện tại chỉ có từ trong trí nhớ cũng đã rất là chán ghét nữ nhân này. Nếu như nữ nhân này từ nay về sau không hề trêu chọc chính mình nữa, chuyện lúc trước Nhậm Kiệt thậm chí không tâm tình để ý tới, nhưng hiện tại nàng không buông tha, giết chết Nhậm Kiệt trước ki, hiện tại lại nghĩ hại chính mình.
Đã như vậy, vậy thì tuyệt đối không thể khinh xuất tha thứ nàng, muốn chơi đúng không, vậy thì bồi nàng hảo hảo vui đùa một chút.
- Cái gì?
Lúc này, Cao Nhân mới vừa điều tiết khống chế ngọn lửa ở mấy bếp lò đang phối chế dược vật nghe được Nhậm Kiệt nhắc tới dược vật, lập tức quay đầu nhìn Nhậm Kiệt.
- Ta là nói, dược lực này của ngươi lại thêm một chút Thiên Túc Dịch, Ma Thụ Bì, Hoạt Huyết Thảo, sau đó lại thêm Hỏa Tích Huyết, Tình Căn Thảo,
Nhậm Kiệt lập lại lần nữa.
Trên mặt tên mập trắng Cao Nhân khe khẽ ngây người một lúc, cho là mình nghe lầm, trước kia Nhậm Kiệt chưa bao giờ vào nơi này, cho dù tìm mình cũng lệnh người khác báo, hôm nay đây là thế nào?
Không những tiến vào, hơn nữa há mồm nói ra nhiều tên dược liệu như vậy, mặc dù những dược liệu này cũng không phải là hiếm thấy gì, nhưng là . . .
Cao Nhân vừa nhìn dược vật mình còn không có phối chế lúc trước, ánh mắt dần dần trở nên càng ngày càng bất đồng.
Kháo, nói đùa gì vậy, trùng hợp, nhất định là trùng hợp, nhưng cho dù trùng hợp cũng không cần trùng hợp như thế.
Những dược vật này cũng không đặc biệt, nhưng vừa lúc có các loại phản ứng với 17 loại dược vật chính mình lấy được, Thiên Túc Dịch cùng ba loại dược vật trong đó sẽ sinh ra phản ứng kịch độc, Ma Thụ Bì cùng năm loại dược vật trong đó sẽ có phản ứng khó chịu, Hoạt Huyết Thảo càng không thể để ở chỗ này, vậy sẽ tạo thành kịch độc chết người, cho dù Chân Khí Cảnh cũng chống đở không nối. Thêm nữa là Hỏa Tích Huyết cùng Tình Căn Thảo, hai loại dược vật này lại càng tương khắc với rất nhiều dược vật trong 17 loại này, thoạt nhìn hoàn toàn không phù hợp, nhưng nếu muốn đồng thời nói ra tương khắc tương trùng của những dược vật này, hơn nữa ở giữa cũng có dược vật xung đột, khó khăn hơn nhiều so sánh với nói ra cách điều chế dược phẩm trung phẩm thậm chí thượng phẩm.
Cao Nhân vốn là há mồm ra muốn nói Nhậm Kiệt nói giỡn, nhưng sau đó mặt càng ngày càng ngưng trọng. Mặc dù hiện tại hắn biết kiến thức Diệu Dược sư cao cấp, nhưng chỉ có chính hắn rõ ràng, cho dù là kiến thức Linh Đan sư bình thường cùng năng lực phân tích đều chưa hẳn hơn chính mình.
Nếu như đổi thành Diệu Dược sư cao cấp bình thường, thậm chí là Diệu Dược sư đỉnh cấp nghe nói như thế, nhất định sẽ cười nhạt thậm chí chửi ầm lên. Bởi vì cái này căn bản là hồ ngôn loạn ngữ, vũ nhục cách điều chế của Diệu Dược sư, nào có cách làm như vậy. Giống như một người có vết thương, ngươi đề nghị người ta tát muối trên vết thương, sau đó tát mật ong rồi để con kiến bò lên.
Nhưng Cao Nhân lại mơ hồ cảm giác được, cho dù để mình nghĩ, tối đa cũng là có thể nghĩ ra ba loại dược vật đồng thời hoàn toàn tương khắc, tương trùng cùng những dược vật này, nghĩ tới hơn năm loại cũng rất khó.
- Ba, bảy . . . 17 . . . 5 . . .
Cao Nhân nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên trong miệng lẩm bẩm, sau đó bất khả tư nghị mạnh mẽ xông về phía trước một phát bắt được hai tay Nhậm Kiệt, không dám nhìn Nhậm Kiệt:
- 175 loại . . . Thậm chí có 175 loại độc dược biến hóa liên quan đến nhau, cho dù Diệu Dược sư đỉnh cấp cũng không thể nào làm được điểm này a. Trời ạ, phiếu cơm lão Đại, ngươi là thế nào nghĩ ra được, ngươi ngàn vạn đừng nói cho ta ngươi là thuận miệng nói ra được, cho dù ngươi đánh chết ta ta cũng sẽ không tin tưởng.