Tựa như hai mặt trái phải chiến trường xảy ra chiến đấu, làm sao lợi dụng trận pháp ngăn cản kẻ địch, phối hợp đại quân công kích khi bên ta thắng lợi, phối hợp địa thế núi sông tập trung đối phó cường giả siêu cấp, đây là chuyện hết sức phức tạp.
Bên thủ sở dĩ có ưu thế, chính là vì trận pháp. Trận pháp cũng như tường thành phòng ngự ở thế tục, nhưng tác dụng trọng yếu hơn trăm lần. Bởi vì đại trận chẳng những ngưng tụ linh khí, tăng cường bên trong, còn có thể làm được nhiều chuyện khó tin.
Mà toàn bộ đều cần đại trận thủ thành làm ra, không giống trận pháp ở gia tộc, tông môn cỡ nhỏ, trận pháp có thể chịu được chiến đấu cỡ này thì phải khổng lồ khủng bố, không phải bố trí chỗ nào cũng được. Nếu là vậy, đã sớm bị phá hết. Toàn bộ đại trận có chỗ chuyên khống chế, không ngừng biến hóa trong chiến đấu. Theo Nhậm Kiệt thấy, nó như trung ương khống chế, mặc kệ mạnh yếu, biến hóa phòng ngự, công kích đều có thể được chú ý.
Mà chỗ này cũng là nơi trọng yếu trung tâm nhất đại doanh Tây Bắc, cho nên chỗ mở ra không gian duy nhất ở đại doanh Tây Bắc cũng giao phần lớn cho bọn họ, cũng là người trông coi trận pháp cho toàn đại doanh.
- Chính là chỗ này, không gian này cũng không lớn, lúc trước đại ca đánh hạ quốc gia này phát hiện, sau đó không biết làm thế nào mở rộng một chút. Lúc này có 2/3 do người nắm giữ trận pháp đại doanh Tây Bắc sử dụng, khoảng chừng 30 dặm, bọn họ... Lúc này, Nhậm Thiên Hoành dẫn Nhậm Kiệt vào không gian trận pháp trung tâm đại doanh Tây Bắc, đồng thời giới thiệu tình huống nơi này.
- Ngừng... Lập tức dừng lại... Vù... Trong lúc Nhậm Thiên Hoành vừa nói, vừa dẫn Nhậm Kiệt vào trong, đột nhiên một bóng người quỷ dị lóe lên, tựa như xé rách không gian xuất hiện. Nhưng Nhậm Kiệt lại mỉm cười, bởi vì hắn nhìn rõ người này vốn nấp trong trận pháp, chẳng qua mượn hiệu quả trận pháp mới thành thế này.
Lúc này, một người khoảng 20 tuổi bước ra, mũi hơi dẹt, mắt lồi ra, vóc dáng không cao, nói thật đúng là không dễ coi. Muốn nhìn Nhậm Thiên Hoành phải hơi ngửa đầu, nhưng lại ngạo khí không thôi, đồng thời có vẻ bất mãn.
- Đại tướng quân, không phải ngài không biết quy củ của Trận Tông, mặc dù nơi này là chỗ cốt lõi trận pháp đại doanh Tây Bắc, nhưng cũng là nơi tông môn Trận Tông ta. Cho dù quan hệ của chúng ta không bình thường, đại tướng quân muốn vào Trận Tông ta cũng nên nói trước một tiếng, huống chi cho dù đại tướng quân không để ý Trận Tông ta, chẳng lẽ không sợ phá hủy chỗ nào ảnh hưởng tới trận pháp cả đại doanh Tây Bắc. Trận pháp thay đổi khó lường, đụng một cái là chạm toàn thể, đại tướng quân chẳng những tùy ý đi vào, còn dẫn người khác vào đây. Người này hoàn toàn không để ý Nhậm Thiên Hoành là đại tướng quân Tây Bắc, hết sức ngạo khí nói, giọng điệu như Nhậm Thiên Hoành là thuộc hạ của hắn, tựa như không hiểu quy củ phạm phải sai lầm.
- Ặc.. Nhậm Thiên Hoành đang nói chuyện với Nhậm Kiệt, bị tiểu tử này làm nghẹn không biết phải nói sao. Sau đó khẽ lắc đầu, nói: - Ngươi đi thông báo sư phụ ngươi, nói là tân Nhậm gia chủ đã đến đại doanh Tây Bắc, cố ý muốn vào không gian trận pháp trung tâm thăm Giang tông chủ.
- Gia chủ? Thanh niên kia ngẩng đầu nhìn Nhậm Kiệt, ngạo kiều bĩu môi nói: - Vậy các ngươi đứng chờ ở đây, đừng đi tới nữa. Đừng nói ta không nhắc nhở các ngươi, nơi này nguy hiểm khắp chốn, đi sai một bước, dù là Thái Cực Cảnh cũng chỉ có chết. Chờ đó, bây giờ ta đi bẩm báo sư phụ, xem sư phụ lão nhân gia có thời gian gặp các người không.
Nói xong xoay người bước đi liền biến mất, quỷ dị như xé rách không gian.
- Cái tên đinh ba tấc kia là thứ gì? Nhậm Kiệt chỉ vào hướng tên kia mới đi, kỳ quái nhìn sang nhị thúc. Vốn là đến thị sát trận pháp trung tâm đại doanh Tây Bắc, sao ở đây lại nhảy ra cái thứ này, làm như đại gia vậy.
Loại người gì Nhậm Kiệt cũng đã gặp, cũng không cố ý vạch khuyết điểm người khác, nhưng nếu có kẻ làm ngông trước mặt mình, Nhậm Kiệt tự nhiên không chiều theo hắn. Hình dạng tên vừa nãy làm Nhậm Kiệt liên tưởng, trực tiếp xác định hắn thành đinh ba tấc không hiểu chuyện.
- Khụ! Vừa nghe Nhậm Kiệt trực tiếp gọi người kia là cây đinh ba tấc, ánh mắt dùng pháp lực mô phỏng của Nhậm Thiên Hoành lóe lên cười khổ bất đắc dĩ, vội khoát tay ý bảo Nhậm Kiệt nói chuyện cẩn thận, sau đó còn nhìn ngó bên trong, chỉ sợ người khác nghe được.
- Gia chủ nói cẩn thận, vừa nãy chúng ta trực tiếp đi vào còn có một số chuyện chưa nói rõ ràng. Mặc dù nơi này là không gian trận pháp trung tâm đại doanh Tây Bắc, nhưng chỉ có 1/3 thuộc đại doanh Tây Bắc chúng ta, bên trong bình thường chứa vật liệu trọng yếu hoặc tồn trữ thứ khác. về phần 2/3, chân chính nắm giữ địa bàn, là thuộc về Trận Tông.
- Không gian trận pháp trung tâm không thuộc đại doanh Tây Bắc? Trận Tông? Nhậm Kiệt nghe mà mơ hồ, kinh ngạc nhìn nhị thúc.
Cái này là chuyện gì, không gian trận pháp trung tâm đại doanh Tây Bắc, chỗ mấu chốt nhất lại không do mình nắm giữ, nói ra người ta cũng không tin.
Tựa như hoàng đế bỗng nói, hoàng cung quốc gia này, thật ra là trẫm mướn lại.
Nhậm Thiên Hoành cũng bất đắc dĩ, nói: - Trong này là có nguyên nhân, ngươi cũng biết đại doanh Tây Bắc cùng Tây Nam đều là xây dựng về sau, muốn đồng thời xây dựng hai đại doanh phải tiêu hao khó tưởng, lại còn xây dựng trận pháp phòng ngự quá lớn, không phải là chuyện nhất thời. Lúc đó đại ca rất gấp, Nhậm gia chúng ta còn chưa đủ nội tình, cho dù đại ca lợi dụng mạng lưới giao thiệp làm xong bên Tây Nam, cuối cùng trận pháp bên Tây Bắc dù bản thân hắn cũng chỉ kết cấu một chút, nhưng về sau cần vận chuyển, bảo trì, phối hợp đại quân chiến đấu và bổ sung, đều cần có người quản lý.
- Vì thế đại ca hao tổn tâm cơ, cuối cùng mời được năm tên Tông sư trận pháp, đồng thời tìm được một tông môn cổ xưa đã suy sụp. Tuy rằng hiện tại có chút tông môn chủ yếu là trận pháp, nhưng rất ít thấy mạnh mẽ, đều đã xuống dốc. Dù sao tu luyện trận pháp tiêu tốn thời gian dài, hơn nữa vì trận pháp mà trễ nãi thời gian tu luyện, lực lượng, tuổi thọ đều yếu kém, tông môn không cách nào sinh tồn lâu dài. Cho nên đừng nói Tông sư trận pháp, Trận Pháp Đại sư cũng ngày càng ít.
- Chỉ có một số tông môn lớn mới nuôi được bọn họ, mà Trận Tông này trước kia được xưng hết sức cổ xưa hùng mạnh, nhưng sau đó xuống dốc. Tông chủ Giang Trấn lúc đó còn chỉ là Âm Dương Cảnh âm hồn, hơn nữa toàn bộ Trận Tông cũng chỉ sót lại mỗi hắn mà thôi. Tuy rằng trận pháp đến trình độ Trận Pháp Đại sư đỉnh cấp, lại không dám tùy tiện bại lộ dẫn tới tông môn bắt lấy khống chế. Lúc đó hắn đang gặp nguy hiểm, vì vậy đại ca cứu hắn, đồng thời đưa đến đây. Cũng không biết đại ca giúp hắn thế nào, dù sao không lâu sau hắn đạt đến Thái Cực Cảnh, chẳng qua Thái Cực Cảnh này chỉ có lực lượng, không có sức chiến đấu, hơn nữa ở trong không gian trận pháp trung tâm, không tham dự chiến đấu. Cho nên lúc trước nói tới lực lượng đại doanh Tây Bắc, cũng không nhắc tới hắn.
Nhậm Thiên Hoành nói tiếp: - Sau đó đại ca để hắn khống chế mọi trận pháp đại doanh Tây Bắc, đồng thời cho phép hắn tái lập Trận Tông, sau này hắn dựng lên Trận Tông ở bên trong không gian này. Tiểu tử vừa rồi là đệ tử đích truyền Giang Ngộ Chân, nghe nói rất có thiên phú, tuổi trẻ là Trận Pháp Đại sư đỉnh cấp, ngang với cảnh giới sư phụ hắn 20 năm trước. Hiện tại Giang Trấn đã đến Tông sư trận pháp trung cấp, tu vi trận pháp của hắn như vậy ra ngoài cũng quả thật gánh vác một mặt, nhưng hắn vẫn một mực tuân thủ hiệp nghị với đại ca năm đó, toàn lực hỗ trợ nắm giữ trận pháp đại doanh Tây Bắc. Chẳng qua đám người này luôn có chút ngạo khí, thật ra gia chủ không cần để ý, chúng ta xem chút là được, đại ca an bài đến nay cũng không có vấn đề, bọn họ ngạo khí thì kệ, không để ý thì thôi.
Nhậm Thiên Hoành vội nói cho Nhậm Kiệt, cũng nhìn thấu hắn khó chịu, vội khuyên can. Đối với hắn, những người có thành tựu trong lĩnh vực luyện đan trận pháp, đều có một chút ngạo khí, không có gì đáng trách, dù sao bọn họ không thường tiếp xúc.
- Những người này là thế, đều rất quái dị, có bản lĩnh thì tính tình lạ cũng bình thường, không để ý là được. Nhậm Thiên Hoành nói với Nhậm Kiệt, muốn nói là những người mà các gia tộc cung phụng đều tính tình quái như thế, không có gì quá lắm.
- Bình thường! Nhậm Kiệt nghe rồi không khách khí nói: - Ta xem chính là chiều quá, hơn nữa trận pháp có gì là, Tông sư trận pháp trung cấp thôi, lát nữa ta muốn xem sư phụ hắn là hạng gì, nếu sư phụ cũng đức tính này...
Nghe Nhậm Kiệt nói, Nhậm Thiên Hoành liền hối hận dẫn Nhậm Kiệt đến đây, nhưng không đến không được. Bởi vì Nhậm Kiệt đã hỏi, hơn nữa làm gia chủ, chỗ trung tâm như vậy làm sao không đến được, làm sao không nắm giữ.
Chỉ là tình huống ở đây đặc thù, dù sao Giang Trấn là tông chủ Trận Tông, trước kia tuy rằng Trận Tông chỉ còn mình hắn, nhưng 20 năm qua đã khôi phục rất nhiều, nhất là bản thân hắn đến Tông sư trận pháp trung cấp, cho dù đến tông môn ngàn tuổi cũng được tôn sùng, có chút vị trí. Hơn nữa Giang Trấn vẫn luôn tìm kiếm đột phá, nếu hắn đột phá đến Tông sư trận pháp cao cấp, vậy càng không phải thường.
Cố tình mình sơ xuất một chuyện, lúc này vị gia chủ nhà mình không phải hạng dễ chịu, ngẫm lại đánh người ở Kim Loan Đại Điện, chém quốc trượng trước mặt hoàng đế...
****************
Trên thực tế Nhậm Kiệt nói chuyện không hề che giấu, cái tên lúc ban đầu vẫn nghe được.
Xung quanh có trận pháp, lại không hề ảnh hưởng tới hắn.
Đinh ba tấc?
Giang Ngộ Chân vừa nghe, con mắt lồi suýt rớt xuống, trước giờ không ai dám nói hắn như thế.
Bước chân khựng lại, người tức đến run run, từ nhỏ hắn lớn lên cùng sư phụ ở đây, cũng âm thầm đi xông pha vài chỗ, nhưng cũng có người do sư phụ phái theo. Nhưng mặc kệ đến đâu, ngay cả lấy danh nghĩa sư phụ đi những hỗ trợ những tông môn khác, đều được coi như thượng khách, ngay cả các Thái Cực Cảnh cũng không dám vô lễ với hắn.
Giới tu luyện không giống thế tục, không có người quá chú ý bộ dạng của hắn, nhưng bản thân hắn từ đáy lòng có ít nhiều tự ti, dù sao hắn còn chưa tu luyện đến mức thay đổi thân thể. Nhưng không ai nhắc tới, trước giờ không ai nói chuyện này, ngược lại luôn khen hắn có thiên phú trận pháp, tâng bốc hắn thật cao.
Lần đầu tiên, lần đầu tiên nghe có kẻ nói thế, cả người giận muốn nổ tung.
Giang Ngộ Chân tức giận đến cả người run rẩy, quay người lại trực tiếp trở về, xuất hiện trước mặt Nhậm Kiệt cùng Nhậm Thiên Hoành.
- Các ngươi về đi, sư phụ lão nhân gia đang tu luyện, không có thời gian gặp các người. Giang Ngộ Chân phất tay, bảo hai người đi về, con mắt lồi tràn đầy giận dữ nhìn Nhậm Kiệt, ngực còn phập phồng, như là đứa nhỏ bị làm hư đột nhiên bị người ta quát mắng.
- Cái gì? Nhậm Thiên Hoành vừa nghe liền nhíu mày, còn muốn nói chuyện.
- Hừ! Sư phụ ngươi dạy ngươi như thế, chưa đi còn dám nói bậy. Nơi này là đại doanh Tây Bắc Nhậm gia, bổn gia chủ muốn gặp ai, không thể không gặp. Nhậm Kiệt nói rồi, nhấc bước đi tới, giơ tay chụp lấy Giang Ngộ Chân.
- To gan, dám xông vào Trận Tông. Oành... Giang Ngộ Chân vừa thấy Nhậm Kiệt còn muốn vạch trần, đồng thời còn đi tới muốn bắt hắn, lập tức thúc đẩy lực lượng. Dựa vào thiên phú của hắn, có vô số tài nguyên, đã là Âm Dương Cảnh dương hồn tầng thứ bảy, đồng thời thần thức vận chuyển trận pháp xung quanh. Giang Ngộ Chân vô cùng tự tin, cho dù là Âm Dương Cảnh đỉnh phong, cấp bậc Vương giả đến đây, hắn cũng không cần sợ.
Nơi này là Trận Tông, không gian này hoàn toàn bị trận pháp bao phủ, nếu như thật liều mạng, ngay cả Thái Cực Cảnh đến đây cũng không ngại.
- Ầm ầm... A... Nhưng làm hắn không ngờ tới, trận pháp còn chưa phát huy tác dụng, dụng phải bàn tay Nhậm Kiệt liền vỡ tan như bong bóng, không đợi phản ứng lại, Nhậm Kiệt đã tóm lấy gáy hắn.
Sao... sao lại thế này, sao trận pháp không có hiệu quả?
Hoàn toàn làm Giang Ngộ Chân không hiểu nổi, rõ ràng mình thúc đẩy trận pháp, lực lượng cùng trận pháp hòa làm một, tuy rằng hắn dựa vào trận pháp, nhưng cũng điều động lực lượng, hắn căn bản không hiểu nổi sao phòng ngự pháp lực của mình không có tác dụng gì.
Đối phương hoàn toàn bỏ qua hết bắt lấy mình. Sao lại thế này, ngay cả Thái Cực Cảnh muốn phá bỏ trận pháp cũng không thế như thế, mình điều động chỉ là trận pháp vòng ngoài, nhưng không đến mức này, chẳng lẽ hôm nay trận pháp có vấn đề, sao lại như thế.
Lúc này, Giang Ngộ Chân bị Nhậm Kiệt nắm lấy, hoàn toàn mất lực lượng chống cự, không thể tin nổi nhìn Nhậm Kiệt xách đi, trực tiếp bước vào bên trong.
- Ngươi dám, ngươi dám bắt ta, ngươi dám tổn thương ta, ngươi chết chắc rồi. Ta là đại đệ tử Trận Tông, ta là thiếu tông chủ Trận Tông. Ngươi dám xông vào Trận Tông, ngươi chết chắc rồi... Giang Ngộ Chân nhìn Nhậm Kiệt trực tiếp bước tới, vừa vội vừa giận, càng nóng nảy hơn cả việc bị bắt. Ở trong mắt hắn, Trận Tông chính là nơi thần thánh nhất, hắn mặc kệ người này là đương nhiệm gia chủ Nhậm gia gì, hắn chưa bao giờ cho rằng Trận Tông thuộc về Nhậm gia. Theo hắn thấy, nếu không phải sư phụ kiên trì ở đây, Trận Tông đã sớm nên độc lập ra ngoài, hiện tại thì Trận Tông đã sớm lớn mạnh.
- Má nó! Chuyện xấu rồi... Gia chủ.. Vừa nhìn Nhậm Kiệt trực tiếp bắt Giang Ngộ Chân, không ngừng xâm nhập vùng cấm, Nhậm Thiên Hoành liền mắng một tiếng, vội vàng đuổi theo.