- Khởi bẩm bệ hạ, hướng tây nam phát hiện có vấn đề...
- Khởi bẩm bệ hạ, phía sau bên trái có quân địch đánh úp lại...
- Khởi bẩm bệ hạ, không trung có người...
Vừa rồi còn không phát hiện ra gì, nhưng lúc này đột nhiên từ bốn phương tám hướng có người chạy tới.
- Chuyện gì xảy ra? Điều tra, tình báo làm ăn kiều gì thế? Hải Lượng nghe vậy giận dữ, sao lại phạm phải sai lầm như vậy chứ?
- Khởi. . . Khởi bẩm bệ hạ, bởi vì mục tiêu của đối phương tương đối nhỏ, một bên tối đa chỉ có 3000 người, đối phương lại đánh du kích, cho nên... Tên nhân viên tình báo sợ hãi người run lên, vội vàng giải thích.
- 3000 người? Các ngươi không nhầm chứ? Hải Lượng nghe vậy trợn tròn mắt, mà Mặc Sanh tranh thủ hỏi. - Tuyệt đối không sai! Mặc Sanh và Hải Lượng đều sửng sốt, vừa rồi Nhậm Kiệt còn hô to gọi nhỏ, làm cho bọn họ run sợ, thầm nghĩ chẳng lẽ đối phương có chuẩn bị, nhưng đại quân di chuyển, sao lại không biết chứ? Nghe quân số địch nhân bọn họ không khỏi kinh ngạc.
- Không quản ra sao, tuyệt đối không thể bỏ qua, tập trung lực lượng mạnh nhất, không được thì tăng thêm 15 vạn người vào Nộ Hải Đại Trận nữa, phải giết chết Nhậm Kiệt, nhất định phải giành thắng lợi. Hỉa Lượng trầm giọng nói.
- Cận vệ đội, theo ta giết địch bảo vệ gia chủ. Lúc trước cận vệ đội còn đánh du kích từ xa, hiện tại hơn trăm người tụ lại một thể bay tới chỗ đại quân.
Bọn họ cũng không xông vào chỗ đông nhất, cũng vì Nhậm Kiệt lúc nào cũng có thể khống chế cục điện, cho nên dù có bay vào bọn họ cũng đều cùng gia chúng chống lại Nộ Hải Đại Trận thôi. Hiệu quả không lớn.
Nếu muốn phá Nộ Hải Đại Trận này thì phải phá từ bên ngoài, đối phương tự tin có trăm vạn đại quân ngăn cản, cho nên không ai viện trợ được Nhậm Kiệt, nhưng lúc này lại có ngoại lực tới tiếp viện. Đừng thấy chỉ có hơn trăm người, nhưng đám người cận vệ đội này ai nấy đều thân chinh bách chiến.
Có rất nhiều người đã từng đối mặt với Nộ Hải Đại Trận này, không thể quen thuộc hơn nữa, huống chi lúc này có Nhậm Kiệt dạy bọn họ cách phá trận.
Mỗi một người đều có trình độ khủng bố, hơn trăm người cùng bạo phát, càng thêm hung mãnh.
Cả đội hành động rất nhanh, giống như dao cạo, tách từng vòng phòng ngự đại quân Thiên Hải Đế Quốc ra. Không ngừng xé mở vòng ngoài, khiến cho Nộ Hải Đại Trận không thể vận chuyển một cách hoàn mỹ nhất.
Dĩ nhiên cũng có cường giả Âm Dương Cảnh tới ngăn cản bọn họ, nhưng cho dù dương hồn đỉnh phong tới, đều bị mấy người cận vệ đội liên thủ đánh chết.
Trên thực tế, loại chuyện này đều do một mình Tạ Kiếm làm, kiếm quang quỷ dị lóe lên, lấy mạng từng tên tu luyện giả chạy tới.
- Lão đại lão đại, ta tới đây, giết cho ta, giết đám ô hợp này cho ta. Ha ha ha... Bỗng nhiên từ một hướng khác vọng tới tiếng Ngụy Lượng, hắn mang theo 3000 người cùng nhau vọt tới.
3000 người này đều là tinh nhuệ của cha hắn, tuy không sánh được với cận vệ đội, nhưng tác chiến đơn độc lại mạnh hơn Thiên Long Quân. Lại được Nhậm Kiệt cho phương pháp huấn luyện, cung cấp tài nguyên tu luyện, bọn họ lại càng mạnh hơn.
Lúc trước bọn họ nghe Nhậm Kiệt bố trí, ẩn tàng chung quanh, không hiển lộ, lúc này lại lập tức công kích vào.
- Gia chủ, Trấn Hải đại tướng quân phụng lệnh gia chủ chuẩn bị đã lâu, người phủ Trấn Hải đại tướng quân theo ta phá địch. Mà một bên khác cũng vang lên thanh âm của Hải Thanh Vân. Hắn cũng mang theo 3000 quân tinh nhuệ của cha mình xông tới. Tất cả đều có tu vi Thần Thông Cảnh, được trang bị linh khí. Người chưa tới 3000 người đã đồng thời xuất thủ, pháp lực cuồn cuộn như sóng, công kích vòng ngoài Nộ Hải Đại Trận.
Bọn họ ai nấy đều phẫn nộ, sát khí bừng bừng, dường như có mối hận bất cộng đái thiên với Thiên Hải Đế Quốc.
Bọn họ giết người cũng hung, dường như cũng hiểu rõ Nộ Hải Đại Trận, hiệu quả công kích còn hơn cả 3000 tướng sĩ của Ngụy Lượng.
- Theo ta giúp sư tôn phá trận. Từ một bên khác, Thường lão tứ hô lên, mang theo đám người Phong Bất Quy vọt xuống. Đoàn người chia làm 3 đội, mỗi đội ngàn người, bọn họ đều là lực lượng Trường Nhạc Thiên Phủ, bên trong cũng có tinh nhuệ của Minh Ngọc sơn trang và Thiên Long kiếm trang.
Bọn họ khá rời rạc, nhưng năng lực tác chiến độc lập lại khác mạnh, cũng học được một ít trận pháp. Bọn họ không chia cắt đối phương, mà chỉ giết chóc thuần túy.
- Thiên pháp địa, địa pháp nhân, vạn pháp từ tâm, lão đại, Thiên Thành đã mang bọn họ tới giúp lão đại phá trận đây. Lý Thiên Thành mang theo 3000 kỵ binh tiến vào. Bọn họ đều hoạt động độc lập, nhưng thực lực không yếu, quan trọng là ai nấy đều có một bầu nhiệt huyết.
Bên trong có 300 học viên Ngọc Hoàng Học Viện, còn lại đều là Thần Thông Cảnh Ngụy Lượng chiêu mộ được.
5 nhánh lực lượng số lượng không nhiều, nhưng mỗi một nhánh đều có lực phá hoại kinh khủng, nhất là cận vệ đội. Cận vệ đội giống như cánh tay phải của Nhậm Kiệt vậy, gã có thể khống chế tự nhiên, trong ngoài phối hợp hoàn hảo.
Mọi người vừa xuất hiện, tạo thành lực sát thương rất lớn, cả Nộ Hải Đại Trận lập tức trở nên rời rạc, thậm chí không thể không triệt bỏ mười mấy vạn đại quân vòng ngoài để chặn lại.
- Tại sao lại vậy, toàn bộ người cận vệ đội kia đều là Âm Dương Cảnh, không thể nào. Không có khả năng...
- Còn có Ngụy Lượng, Hải Dương, bọn họ lại mang lực lượng áp đáy hòm tới nữa, chẳng lẽ bọn họ không sợ làm dao động cơ sở của mình sao?
- Bọn họ là ai vậy? Sao lại tụ tập được nhiều người như vậy? Bên trong hành cung ở Thủy Giao Long, Hải Lượng kinh sợ, tay run rẩy, lập tức làm ra phản ứng nhanh nhất, nhưng mà vẫn còn đánh giá thấp lực sát thương của nhóm người này. Lực sát thương của nhóm người kia quá kinh khủng.
Sao bọn họ lại mạnh như vậy được?
Đừng nói hắn , Mặc Sanh cũng sợ ngây người, hắn chưa từng chỉ huy đại quân, cho nên chỉ có thể phối hợp với Hải Lượng khống chế đại quân chống đỡ.
Hắn cũng đã gặp qua cận vệ đội , lại không nghĩ rằng, bọn họ bây giờ lại trở nên kinh khủng như vậy. Lúc này ngay cả hắn cũng có cảm giác sợ hãi, không dám chính diện đối mặt.
Đáng sợ, thật đáng sợ, quan trọng là bọn họ làm sao có thể phá mở Nộ Hải Đại Trận chuẩn xác như vậy. Phải biết rằng mấy chục vạn đại quân phủ đầy núi đồi, nếu như bọn họ liều chết xông vào, không cần thận sẽ bị cuốn vào trong Nộ Hải Đại Trận đấy. Tới lúc đó chỉ có một con đường chết.
Bên ngoài có đám người Đồng Cường phá hủy, bên trong lại có Tề Thiên và Nhậm Kiệt cùng nhau công kích, cho nên Nộ Hải Đại Trận lập tức trở nên loạn thất bát tao.
- Ha ha... Lúc này Nhậm Thiên Hoành cũng dẫn người tiến vào trong đại quân, tuy không thể được như Nhậm Kiệt dò xét được mọi chuyện, nhưng mà cũng thu được tin tức tình báo mới nhất, vừa biết tình huống bây giờ, gã lập tức cười như điên.
Trong lòng đầy kinh ngạc, trách không được gia chủ dám xông vào như thế. Thì ra đã có chuẩn bị, quá lợi hại đi.
Cho dù biết Đông Hoang đại tướng quân và Trấn Hải đại tướng quân, Thiên Long kiếm trang, Minh Ngọc sơn trang đã đầu phục Nhậm Kiệt, nhưng cũng không thể được như thế chứ? Nên biết gia tộc dù có đầu phục hoàng đế cũng không dễ dàng vạn dụng hết vốn liếng của mình đâu. Nhưng đây tuyệt đối là lực lượng tinh nhuệ nhất của bọn họ, tuy số lượng không nhiều, nhưng còn hơn cả 10 vạn đại quân, vận dụng càng thêm linh hoạt thoải mái.
Trên thực tế nhân số Thiên Hải Đế Quốc và Minh Ngọc Hoàng Triều đều ngang nhau, nhưng số lượng quân đội lại từ từ hạ xuống, chính là đang đi con đường tinh binh.
Nếu phát động Nộ Hải Đại Trận này, nếu như là binh lính bình thường thì phải cần tới 200, tới 300 vạn người, nhưng tới đây cũng chỉ có một con đường chết.
- Tất cả tướng sĩ đại doanh Tây Bắc nghe lệnh, theo ta giúp gia chủ phá địch, toàn diện phản kích. - Oanh... Nhậm Thiên Hoành lập tức nắm bắt thời cơ, hạ lệnh phản kích.
Trong tiếng nổ ầm ầm, Tây Bắc đại doanh giống như cường long loạn hải, không tiếp tục phòng thủ nữa, liều mạng phản kích. .