• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thí luyện hôm nay nhất định không được xảy ra chuyện." A Phỉ căn dặn mãi.

"Không có chuyện gì đâu." Lý Tu nhắm mắt lại nói.

"Tự tin là chuyện tốt nhưng không thể tự phụ." A Phỉ nhíu mày.

"Tự tin khi không có năng lực mới gọi là tự phụ, tự tin mà có năng lực chính là tự tin." Lý Tu cười nói.

"Mong ngươi thật sự có tự tin." A Phỉ không nói gì nữa.

Rất nhanh đã bước vào thí luyện thứ hai. Quả nhiên giống như A Phỉ dự đoán, thí luyện trước mắt chính là sinh tử cầu tốc cấp C, quy tắc như A Phỉ từng nói.

Vẫn là hai người tổ đội quyết đấu, mỗi người có một cơ hội ném bóng và đánh bóng.

Không giống với quy tắc thi đấu bóng chày chân chính, trong quy tắc thí luyện này, người đánh bóng chỉ cần vung gậy đánh trúng bóng, đồng thời không để bóng ra ngoài là có thể nhận được một điểm. Trong quá trình không được sử dụng bunt, nghĩa là không thể trực tiếp giơ ngang chày trên đường bóng bay, chỉ được phép vung gậy đánh bóng.

Người ném bóng chỉ cần ném bóng vào phạm vi ô vuông cạnh dài một mét, đồng thời không bị người đánh bóng đánh bay thì sẽ nhận được một điểm.

Nếu bóng bị đánh ra, sau đó lại bay ra ngoài thì hai bên đều không được tính điểm.

Hai người đều có một cơ hội làm người ném bóng và đánh bóng, vô cùng công bằng, có thể sống sót nhận thưởng hay không đều xem thực lực và may mắn của mọi người.

"Có dám thi đấu với ta không?" Kim Chân Hoán bước tới trước mặt Lý Tu, chủ động đưa tay ra, muốn tổ đội quyết đấu cùng hắn.

"Người trên thế gian này chia làm ba loại lúc ăn cơm." Lý Tu không đưa tay bắt lấy tay Kim Chân Hoán mà từ tốn nói: "Một loại là không kén ăn, muốn ăn thế nào thì ăn, lựa chọn tùy tâm; loại thứ hai là chọn món mình thích ăn, ăn xong những món đó trước; mà ta là loại thứ ba, ta sẽ ăn những món mình không thích trước."

"Ngươi muốn cuối cùng mới quyết đấu với ta?" Kim Chân Hoán hiểu ngay ý của Lý Tu.

"Ta thường quen đặt món chính ở cuối cùng." Lý Tu mỉm cười nói.

"Chỉ sợ ngươi còn chưa đi đến trước mặt ta đã thất bại rồi." Kim Chân Hoán giễu cợt nói.

"Hôm nay ta sẽ không thua." Lý Tu bình thản đáp.

"Được. Vậy như ngươi mong muốn, ta sẽ đánh bại ngươi trong trận quyết đấu cuối cùng. Nhưng nếu trước đó ngươi chạy trốn thì ở bên ngoài ngươi sẽ càng chết thảm hơn." Kim Chân Hoàn nói xong, không chờ Lý Tu trả lời bèn xoay người đi.

"Ta nói người đừng đi chọc hắn mà ngươi lại nói vậy làm gì hả? Lần này ngươi định thế nào? Phải biết thí luyện sinh tử cầu tốc, người thí luyện có tố chất thân thể tốt chiếm ưu thế tuyệt đối. Ngươi không thể thắng nổi Kim Chân Hoán đâu." A Phỉ bất mãn nói.

"Cũng không chắc." Lý Tu nhìn ra xung quanh, muốn tìm một người đồng ý tổ đội với hắn.

Nhưng lại không có ai đáp lại ánh mắt của hắn. Vì biểu hiện trước đó của Lý Tu khiến người ta nghi ngờ rất có thể hắn cũng tinh thông môn thể thao như bóng chày.

Tuy nói tố chất thân thể là mấu chốt quyết định thắng bại nhưng kỹ xảo đủ tốt cũng sẽ có ảnh hưởng rất lớn.

Song người vào thí luyện tràng là số chẵn, ắt sẽ có một người phải tổ đội với Lý Tu, chỉ xem người còn dư đó lại là ai mà thôi.

"Ta có thể tổ đội với ngươi không?" Ngay khi Lý Tu cho rằng mình phải đợi đến lúc cuối cùng thì có một người bước đến trước mặt Lý Tu, đó là một người thí luyện bị ép đi ra.

Thoạt nhìn chừng ba mươi tuổi, trạng thái cơ thể không tệ, trông hình thể thì có vẻ trước đây từng là một vận động viên.

Người có thể bám trụ đến giờ chưa chết về cơ bản đều có chút năng lực. Dù không phải là người thí luyện trải qua nhiều lần cường hóa thì bản thân chắn chắn cũng có nền tảng rất khá.

"Đương nhiên là được." Lý Tu gật đầu.

"Ta có một điều kiện." Người nọ chợt nói.

"Điều kiện gì?" Lý Tu hứng thú đánh giá hắn. Tổ đội còn muốn bàn điều kiện, lần đầu tiên hắn nghe thấy chuyện như vậy.

"Ta muốn sau khi tổ đội, chúng ta có thể phối hợp lẫn nhau, mỗi người được một điểm, cả hai đều có thể sống rời khỏi đây." Người đàn ông nói.

"Phải phối hợp thế nào?" Lý Tu cũng hơi tò mò, nhìn hắn hỏi.

"Muốn đạt điểm có hai cách. Một là do người đánh bóng đánh ra, song như vậy là hơi khó với người chưa từng tiếp xúc bóng chày và không có kinh nghiệm vận động, cũng dễ phạm lỗi hơn. Còn một cách khác chính là để người ném bóng trực tiếp được điểm, chỉ cần ném chuẩn là được, ném vào phạm vi ô vuông cạnh dài một mét kia cũng không khó. Chúng ta có thể cùng bỏ qua phòng thủ cú ném của đối phương, như vậy sẽ ổn định đạt điểm, hai người đều sống qua thí luyện." Người đàn ông phân tích.

"Ta từ chối." Sau khi nghe xong, Lý Tu không thèm nghĩ ngợi trực tiếp từ chối.

"Ngươi cứ suy nghĩ thêm đi. Nếu ngươi không tổ đội với ta, trong những người thí luyện bình thường đã không còn ai đồng ý tổ đội với ngươi nữa rồi, ngươi chỉ có thể tổ đội với nhân viên quản lý thôi. Như vậy cơ hội sống sót của ngươi còn bao nhiêu?"

"So với ngươi, ta thà tổ đội với nhân viên quản lý còn hơn." Lý Tu nói xong bèn mặc kệ người đán ông.

Hắn tự thấy mất mặt, đành phải thức thời rút lui.

"Hắn nói không sai. Nếu ngươi không tổ đội với hắn thì chỉ có thể tổ đội với nhân viên quản lý thôi." A Phỉ đã tổ đội xong nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người, khó hiểu hỏi: "Người đàn ông kia có vấn đề gì sao? Ta có chút ấn tượng với hắn, tố chất thân thể so với người thường không tệ, có tiêu chuẩn vận động viên chuyên nghiệp nhưng vẫn còn kém nhân viên quản lý. Chọn hắn còn hơn là chọn nhân viên quản lý."

"Ta không thích lật lọng, càng không thích giao vận mệnh của mình vào tay người khác. Dựa theo cách nói của hắn, nếu ta là người đánh bóng trước, nhả cho hắn một điểm. Vậy tiếp theo khi ta làm người ném bóng, hắn vung gậy đánh bóng của ta ra thì phải làm sao?" Lý Tu nói.

"Cũng phải. Ngươi có năm mươi phần trăm xác xuất trở thành người đánh bóng, hắn chỉ dùng một câu nói đã đổi được năm mươi phần trăm cơ hội chiến thắng rồi, đúng là rất có lời." A Phỉ hiểu ra, ánh mắt nhìn về phía những người còn chưa tổ đội: "Còn dư lại đều là nhân viên quản lý, xem ra cửa ải này của ngươi sẽ khó khăn lắm đây."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK