• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơ thể bị khống chế dường như đang buông lỏng ra, Lý Tu cảm giác mình dần dần khôi phục lại quyền khống chế đối với cơ thể.

"Quả nhiên, ma linh chỉ ảnh hưởng đến ý thức của ta mà thôi." Lý Tu có thể cảm giác được, sức mạnh tinh thần của ma linh thật sự rất lớn, nó vẫn có ảnh hưởng đến hắn, chỉ là không thể tiếp tục điều khiển cơ thể hắn nữa.

Họng súng lục huyết văn ngắm thẳng vào quan tài kim loại. Ngón tay Lý Tu đặt trên cò súng, gồng hết sức bóp cò.

Lý Tu từng học sử dụng súng, bình thường ma trang sư cần dựa vào súng để bảo vệ bản thân, cho nên hắn không hề xa lạ gì với súng lục.

Cảm giác truyền tới từ ngón tay khiến Lý Tu nhận ra, sức mạnh cần để bóp cò cũng không phải trình độ bình thường.

Dùng hết toàn lực mà cò súng cũng chỉ đi xuống một chút, không đạt đến mức kích hoạt kim hỏa.

Sức mạnh của Nhiệt Huyết Sôi Trào đang dần biến mất, Lý Tu buồn bực phát hiện, đừng nói đến cầm súng lục huyết văn, ngay cả sức mạnh nổ súng mà hắn cũng không có.

Không cam tâm cứ thế thất bại, Lý Tu đưa ngón trỏ tay còn lại ra, hai ngón tay cũng đè lên cò súng vận lực.

Dưới dư lực cuối cùng của Nhiệt Huyết Sôi Trào, cò súng lại đi xuống một chút, song thoạt nhìn vẫn chưa đạt mức kích hoạt kim hỏa. Vì dùng sức quá độ, ngón tay bị hoa văn chìm trên súng cắt rách, tơ máu ngấm vào trong huyết văn.

Rõ ràng chỉ rách chút da nhưng Lý Tu cảm giác như đang bị rút máu, chỉ chốc lát đã nhiễm đỏ tất cả huyết văn.

Cảm giác lực cản trên ngón tay nhẹ đi rất nhiều, Lý Tu không kịp suy nghĩ thêm, bộc phát tất cả sức mạnh bóp chặt cò súng.

Bùm!

Họng súng bắn ra một cỗ huyết mang mỏng manh, đánh thẳng vào quan tài kim loại màu lam.

Huyết mang vỡ nát, vị trí quan tài kim loại bị huyết mang bắn trúng cũng nổ ra một chùm tia màu lam trong suốt.

Keng!

Dường như có thứ gì rơi ra từ trong vụn sáng, rơi xuống mặt đất.

Đôi mắt đỏ máu trong quan tài như phát cuồng nhìn Lý Tu chằm chằm, sự tà bạo, oán hận, phẫn nộ, khinh miệt và bất cam lên đến đỉnh điểm.

Rầm!

Trong quan tài kim loại vang lên tiếng va đập trầm đục liên tiếp, toàn bộ quan tài rung lên kịch liệt, dường như ma linh bên trong sắp lao ra ngoài.

Nhưng ngay sau đó, chỉ thấy bên trên quan tài kim loại toát ra những tia sét màu lam, từng tia sét giăng cả trong và ngoài quan tài.

Sau một tiếng hét thảm, quan tài rung lắc kịch liệt yên tĩnh lại, tia sét xanh cũng dần dần biết mất.

Chỉ có một đôi mắt đỏ máu như dã thú cắn người nhìn Lý Tu đăm đăm. Nếu ánh mắt có thể giết người thì e rằng Lý Tu đã bị thiên đao vạn quả.

Lý Tu không để ý đến ánh mắt oán hận của ma linh, buông tay cầm súng ra, đi vòng qua bàn xem xét tỉ mỉ.

Nơi bị đánh trúng trên quan tài kim loại không để lại vết đạn, thậm chí còn không có bất cứ dấu vết nào.

Nhưng rõ ràng Lý Tu thấy được có vật gì đó rơi ra từ vị trí quan tài bị đánh trúng, còn nghe được tiếng rơi xuống đất, sao có thể không một dấu vết như vậy.

Cúi đầu nhìn xuống đất, Lý Tu lập tức tròn mắt.

Trên mặt đất, một viên tinh thể màu lam đang tản ra quang mang yếu ớt. Tinh thể đó lớn bằng trứng bồ câu, bên ngoài được bao bằng lớp vỏ lam thẫm, nơi không có vỏ có thể thấy lam quang chuyển động bên trong.

"Ma hạch... Vậy mà lại là ma hạch..." Lý Tu nhặt viên tinh thể lên xác nhận, thật sự là ma hạch không sai.

Hắn không thể hiểu nổi vì sao huyết mang đụng phải quan tài kim loại lại đánh rớt ra một viên ma hạch từ trên mặt quan tài.

Hơn nữa theo kinh nghiệm của hắn, viên ma hạch này có đẳng cấp không thấp, ít nhất cũng là ma hạch cấp B trở lên, thậm chí có thể là ma hạch cấp S.

Song vì không có công cụ kiểm tra, chỉ dựa vào mắt thường không thể phán đoán chuẩn xác đẳng cấp của ma hạch.

Không kịp suy nghĩ nhiều, thời gian của vé vào cửa chẳng còn dư bao nhiêu, Lý Tu lập tức trở về vị trí sau bàn, dùng cạnh sắc của ma hạch rạch đứt ngón tay mình.

Ngón tay rỉ máu lại đặt lên cò súng của khẩu súng lục huyết văn, ra sức bóp cò.

Bùm! Keng!

Huyết mang lại va chạm với mặt quan tài kim loại. Lần này Lý Tu nhìn rõ hơn, trong chùm sáng lam bắn ra có một viên ma hạch rơi xuống.

Trên mặt quan tài kim loại vẫn không có chút dấu vết nào nhưng tại sao lại rớt ra ma hạch nhỉ?

Lý Tu biết bây giờ không phải thời gian nghiên cứu chuyện này, hắn tiếp tục bóp cò, đầu óc hơi choáng vàng, cơ thể truyền đến cảm giác suy yếu.

Cố nén cảm giác ấy, Lý Tu bóp cò lần nữa.

Bùm!

Lại một chùm sáng lam, một viên ma hạch rơi ra.

Bùm!

Lại một phát súng nữa, lần này cũng có thứ gì đó rơi ra nhưng thoạt nhìn dường như không giống với ma hạch lúc trước.

Bắn liên tục bốn phát, Lý Tu cảm thấy đầu váng mắt hoa, cảm giác bủn rủn nơi ngón tay ngày càng mãnh liệt, không dám nổ súng nữa. Vả lại thời gian cũng không còn nhiều, đi nhặt ma hạch vừa rớt ra trước đã rồi tính tiếp.

Lý Tu đi vòng qua sau bàn, nhặt ma hạch rơi trên đất. Khi nhặt được hai viên, thấy rõ thứ rơi ra trên mặt đất sau phát súng cuối cùng, Lý Tu không khỏi ngẩn ra.

Đó không phải ma hạch mà là một chiếc nhẫn tinh thể màu lam, trên mặt khắc hoa văn quỷ dị thần bí, bên trong lam quang lưu động, có vẻ đẹp đẽ mà yêu dị.

Lý Tu không xa lạ gì thứ này, chính là một chiếc nhẫn kỹ năng.

Đây là chuyện kỳ lạ nhất mà Lý Tu từng thấy trên đời. Quan tài kim loại không chỉ rơi ra ma hạch mà còn rơi ra cả nhẫn kỹ năng.

Theo Lý Tu biết, nhẫn kỹ năng chỉ có xác suất xuất hiện trong thí luyện cuối ở thí luyện tràng, hơn nữa chỉ có thể sử dụng tại chỗ, không thể mang ra khỏi thí luyện tràng.

Hiện tại chiếc nhẫn kỹ năng kia đang nằm trên mặt đất, biết đâu có thể mang ra ngoài không chừng.

Đáng tiếc khi bước vào thí luyện tràng, mọi thứ trên người hắn đều biết mất, cả người chỉ có một bộ đồ trắng bó sát không biết từ đâu ra, không có thứ gì dùng để nhặt nhẫn kỹ năng cả.

Không còn cách nào khác, Lý Tu chỉ đành lấy tay nhặt nó lên. Điều khiến hắn bất ngờ là, nhẫn kỹ năng thật sự không có phản ứng, bị hắn cầm lên đặt trong lòng bàn tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK