• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến chết hắn vẫn không hiểu được, vì sao người như vậy lại xuất hiện ở đây. Nếu cho hắn thêm một vạn cơ hội làm lại thì cả một vạn lần hắn đều sẽ chọn giết chết Lý Tu trước, không thể để hắn có khả năng tiếp xúc với ma trang.

Lúc này, ma trang sư bị Lý Tu đoạt ma trang đã sợ đến ngây người. Ma trang sư có thể lập tức đánh ra ma quang, hắn chỉ biết tưởng tượng trong lúc ý dâm mà thôi.

A Phỉ ngơ ngác chứng kiến mọi chuyện, nhìn bóng người như ma thần kia, hết thảy đều như một giấc mơ.

Hiện giờ tâm trạng Kim Chân Hoán rất tệ, vốn cho rằng lần này nhất định có thể chiến thắng Lý Tu, ai ngờ Lý Tu lại chạy mất.

"Ngươi đúng là can đảm, ta nhất định phải làm gỏi ngươi." Kim Chân Hoán giận dữ, quyết định không cho Lý Tu bất cứ cơ hội nào nữa, sau khi ra ngoài nhất định phải giết chết hắn.

Lý do hắn không thể trở thành ma trang sư là vì bóng ma tâm lý mà Lý Tu để lại cho hắn quá lớn, khiến hắn không có tự tin trở thành ma trang sơ, cho nên mới đi làm người thí luyện. Lúc này tình cờ gặp lại, vốn cho rằng có thể quét sạch tâm ma, ai ngờ cuối cùng ám ảnh trong lòng lại càng sâu sắc hơn.

Rõ ràng thể chất của hắn vượt xa Lý Tu lại hết lần này đến lần khác không làm sao thắng nổi Lý Tu.

Hắn không phục nhưng không thể không thừa nhận, Lý Tu thật sự là một quái vật, một quái vật khiến hắn đố kỵ đến phát điên.

"Dù thiên phú của ngươi có tốt thì cũng ích gì đâu, đã luân lạc đến nước này, hôm nay chính là ngày chết của ngươi." Sau khi hoàn thành thí luyện, Kim Chân Hoán là người cuối cùng rời khỏi thí luyện tràng. Cường hóa có thể nhận được, Kim Chân Hoán cũng không muốn bỏ qua. Dù sao đây là thí luyện độ khó cấp B, hiệu quả cường hóa rất tốt, có thể cường hóa được lần nào hay lần đó.

"Lý Tu, ngươi nhất định phải chết." Ý muốn giết Lý Tu của Kim Chân Hoán đã không thể kiềm chế được nữa. Vừa truyền tống ra ngoài, hắn đã lập tức giận dữ hét lên.

Nhưng ngay sau đó, Kim Chân Hoán chợt đứng ngẩn ra như trời trồng.

Lý Tu thật sự đang ở đây nhưng tình huống hình như không đúng lắm.

Hang động ngầm hoàn toàn hỗn loạn, hơn nữa không thấy bóng dáng lão Cổ đâu, thậm chí ngay cả nhân viên quản lý cũng biến mất, chỉ có A Phỉ đứng bên cạnh Lý Tu, ngoài ra không còn một người sống.

"Lão Cổ đâu rồi." Kim Chân Hoán nhíu mày, cảm giác mọi chuyện hơi sai sai.

"Đi rồi." Lý Tu trả lời.

"Đi đâu?" Kim Chân Hoán quan sát xung quanh, phát hiện ra điểm không bình thường. Xung quanh có dấu vết xung đột rất rõ ràng, vách đá sụp xuống, chỉ cần không phải người mù đều dễ dàng thấy được.

"Nếu ngươi đủ nhanh thì vẫn còn kịp đuổi theo hắn." Lý Tu chậm rãi nói.

"Cái gì đủ nhanh?" Trong đầu Kim Chân Hoán nảy ra vô số ý nghĩ: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đám lão Cổ đi đâu rồi? Những nhân viên quản lý vừa ra ngoài đâu? Sao mấy người lão Cổ có thể để Lý Tu và A Phỉ ở lại đây? Lẽ nào..."

"Đương nhiên là tốc độ chết rồi. Lão Cổ đang ở đường Hoàng Tuyền đợi ngươi đấy." Lý Tu vừa nói, lập tức đưa tay túm lấy cái rương màu đen bên cạnh.

Trong nháy mắt khi tay Lý Tu chạm vào cái rương, rương kia lập tức tách rời ra, hòa thành từng mảnh giáp, bao lấy cơ thể Lý Tu, trùm kín cả người hắn, không để lại một khe hở.

"Ma trang sư... Ngươi..." Kim Chân Hoán biến sắc. Hắn cho rằng cuối cùng Lý Tu và hắn đều không thể bước lên con đường ma trang sư cho nên mới phải luân lạc đến mức này.

Giờ xem ra hoàn toàn không phải như vậy. Lý Tu đã trở thành ma trang sư, chỉ là hắn không biết mà thôi.

Kim Chân Hoán xoay người chạy trốn, muốn xông vào thông đạo. Đối mặt với ma trang sư, ngay cả dũng khí đánh một trận hắn cũng không có.

Điều này không thể trách Kim Chân Hoán. Hình tượng vĩ đại của ma trang sư đã sớm in sâu trong nội tâm mọi người.

Uỳnh!

Dưới sự thúc đẩy của ma quang, thân hình Lý Tu lướt đi như ảo ảnh tới sau lưng Kim Chân Hoán, một chân trực tiếp giẫm Kim Chân Hoán xuống đất, mặc hắn giãy dụa thế nào vẫn bị áp chế chặt chẽ.

"Lý Tu, ngươi cũng chỉ ỷ vào ma trang mà thôi. Nếu ở thí luyện tràng ta muốn giết ngươi thì ngươi đã chết mấy lần rồi..." Kim Chân Hoán kêu lên.

"Kim Chân Hoán, ngươi biết vì sao ngươi lại thua trong tay ta không?" Lý Tu bật cười, Kim Chân Hoán đúng là không phải mạnh miệng bình thường.

"Chỉ là ta không được may mắn, mấy lần thí luyện đều không phải hạng mục sở trường. Nếu ngay từ đầu đã là loại thí luyện như chạy bốn trăm mét vượt rào thì ngươi nhất định phải chết." Kim Chân Hoán căm hận nói.

"Ngươi trở thành người thí luyện bao lâu rồi?" Lý Tu không thèm để tâm, từ tốn hỏi.

"Cũng mười mấy năm rồi, thì sao hả?" Kim Chân Hoán nói.

"Mười mấy năm hẳn là trải qua không ít thí luyện. Ngươi có bao nhiêu lần thí luyện hoàn thành đến vòng cuối cùng?" Lý Tu lại hỏi.

Vẻ mặt Kim Chân Hoán không ngừng thay đổi, không đáp lời.

"Nếu ta đoán không sai, e rằng chẳng được mấy lần. Từ đầu tới cuối, ngươi cũng chỉ có một kỹ năng của người thí luyện, có thể thấy được ngươi hầu như chẳng bao giờ hoàn thành thí luyện cuối cùng." Lý Tu nói.

"Ngươi nói linh tinh gì thế? Thí luyện cuối cùng nào dễ dàng vượt qua như vậy. Dù là người thí luyện mạnh hơn ta cũng không dám thử thách bản thân ở thí luyện cuối cùng. Ngươi là cái thá gì chứ, trải qua vài lần thí luyện cuối cùng, nhận được vài kỹ năng của người thí luyện, có tư cách gì đứng đây dạy dỗ ta?" Kim Chân Hoán đang nói, đột nhiên mở trừng mắt.

Chỉ thấy trên ngón tay Lý Tu nổi lên hai vết nhẫn, rõ ràng là hai kỹ năng thí luyện.

Nhưng Lý Tu mới đến căn cứ vực sâu không được bao lâu, vậy mà đã có tới hai kỹ năng thí luyện.

"Ngươi thất bại là vì ngươi phế vật chứ chẳng liên quan đến ai hết. Lúc ngươi liên tục lựa chọn lùi bước khi đối mặt với cuộc sống cũng đã định sẵn thất bại của ngươi trên đường đời rồi." Lý Tu chậm rãi nói.

Kim Chân Hoán mặt xám như tro tàn, cảm giác còn khó chịu hơn cả cái chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK