• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Tu đứng dậy rời khỏi phòng, đi tới văn phòng cũ của lão Cổ trước kia. Ở đó có một phòng vệ sinh riêng, còn có bồn cầu xả nước và vòi sen.

Cởi đồ xuống, lộ ra đường cong cơ thể đẹp đẽ, Lý Tu lấy tay trái sờ lên bả vai bên phải, quả nhiên sờ thấy mep da chết bị xé ra trước đó.

Từng mảng da chết bị Lý Tu lột ra. Ngươi căn bản không thể tưởng tượng được, trên người một người lại có thể kéo xuống nhiều da chết như vậy.

Ngón tay quét qua da đầu, da chết như vảy gầu rơi xuống. Lý Tu không biết hai thứ này có gì khác nhau không, dù sao hắn nhìn cũng thấy ngứa hết cả đầu.

Đám da chết này trông cực kỳ quái dị buồn nôn nhưng khi kéo ra, trong lòng lại có cảm giác sảng khoái khó tả.

Chừng hơn nửa tiếng, toàn thân Lý Tu kéo xuống một tầng da chết. Nếu ghép tất cả mảng da chết lại thì đó chính là một túi da nhân loại hoàn chính.

Xác định trên người không còn da chết nữa, Lý Tu bèn ném tất cả mảng da chết vào hố rác.

Lý Tu tắm rửa, kiểm tra cơ thể kỹ càng, không phát hiện ra trừ đám da chết lột ra ban nãy còn có chỗ nào bất thường.

Bên dưới lớp da chết là da mới non mềm, sinh trưởng khá hoàn chỉnh. Khi lột da chết ra không có hiện tượng sung huyết.

Bây giờ trên người Lý Tu không tìm thấy bất cứ sẹo thâm hay nốt ban nào, ngay cả vết sẹo lâu năm để lại trước khi huấn luyện cũng không còn chút dấu vết nào.

Da toàn thân như trẻ sơ sinh trắng trẻo phấn nộn, trơn mướt như phiếm sáng.

Nếu phụ nữ có một làn da như vậy chắc hẳn sẽ cực kỳ yêu thích nhưng Lý Tu lại hơi lo lắng, đây có phải là độc tố hay di chứng mà ma linh chết trong cơ thể hắn để lại không.

Trừ lột da liệu có còn triệu chứng nào khác hay không.

Dù chỉ có lột da nhưng ngộ nhỡ ngày nào cũng như vậy thì trong lòng cũng khó mà chấp nhận được.

Chuyện đã đến nước này cũng chỉ đành đi bước nào hay bước đó. Xác định cơ thể tạm thời không còn vấn đề gì nữa, Lý Tu quay về căn phòng A Phỉ ở.

"Sao đi lâu thế, sắp tới giờ rồi." A Phỉ đang thu dọn đồ đạc nghe được tiếng bước chân của Lý Tu, không ngẩng đầu lên mà nói.

"Nhân lúc còn chút thời gian, luyện lại một lần phương thức lựa chọn mà lúc trước chúng ta giao hẹn đi." Lý Tu không trả lời A Phỉ, ngồi xuống giường, nhẩm lại phương thức lựa chọn mà họ đã bàn nhau từ trước.

"Trí nhớ của ngươi rất tốt, không sai chữ nào, không cần đọc nữa." A Phỉ vẫn đang thu dọn đồ đạc. Nàng nhặt được rất nhiều thứ hữu dụng trong căn cứ, dự định mang tất cả ra ngoài.

"Trí nhớ của ngươi chắc cũng tốt lắm nhỉ?" Lý Tu nhìn bóng lưng bận rộn của A Phỉ, nói.

A Phỉ nghe vậy ngừng công việc đang làm dở, xoay người nhìn chằm chằm Lý Tu nói: "Nếu ngươi không tin ta thì có thể đi tìm người khác cùng tham gia thí luyện Thiên Nhai Hải Giác."

Lý Tu nhìn thẳng vào mắt A Phỉ, không nói gì thêm, chỉ yên lặng cầm balo đã sắp sẵn và rương ma trang lên, đứng dậy rồi nói: "Đi thôi, đến giờ rồi."

Hai người lại đi tới trước cửa đá xanh. Đợi đến thời gian A Phỉ đã dự tính, họ lấy đá Saphir còn dư của đám lão Cổ từ trong rương ra, đặt từng viên vào chỗ lõm trên cửa đá.

Khi đặt hết tất cả đá quý, chỗ lõm chợt sáng lên, sau đó hoa văn trên cửa cũng sáng lên theo, cửa đá từ từ mở ra.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, một trước một sau đi vào thí luyện tràng.

Không có sân đấu quen thuộc, Lý Tu phát hiện nơi mình đang đứng là một đài cao trên đỉnh núi.

Ngọn núi kia như một thanh lợi kiếm xông thẳng trùng mây. Lý Tu nhìn xuống dưới, chỉ thấy được biển mây mênh mông và vách đá dựng đứng.

Đài cao hình vuông, cạnh dài chừng năm mét, vị trí trung tâm đặt một cột trụ cao một mét, đỉnh tròn có hai phím ấn một trắng một đen.

Ngoài ra không còn thứ gì khác, cũng không thấy bóng A Phỉ đâu.

"Hoan nghênh đến với thí luyện tràng Hải Thiên, bắt đầu thí luyện cấp S, số người thí luyện bằng hai, tự động tổ đội, trực tiếp bước vào thí luyện cuối cùng, quy tắc thí luyện như sau..."

Trên biển mây xuất hiện một màn sáng, lơ lửng ở đó một cách quỷ dị.

Lý Tu đọc quy tắc xong, phát hiện về cơ bản là thống nhất với quy tắc A Phỉ nói nhưng cũng có chút khác biệt.

Quy tắc mà A Phỉ nói là tổng cộng có mười câu mà quy tắc Lý Tu thấy lại là mười một câu. Mười một câu một vòng thí luyện, trước khi hoàn thành một vòng sẽ không có phần thưởng.

Hơn nữa theo lời A Phỉ, thí luyện nàng trải qua chỉ có một cái nút chứ không phải hai cái.

"Là số lượng câu hỏi của mỗi lần thí luyện khác nhau hay là A Phỉ nói dối?" Lý Tu nhíu mày suy tư.

Song thí luyện không cho Lý Tu nhiều thời gian cân nhắc. Sau khi đếm ngược kết thúc, trên màn hình xuất hiện câu hỏi đầu tiên.

"Trắng hay đen, lựa chọn một trong hai đáp án. Đáp án của hai người tổ đội phải giống nhau, đáp án không giống coi như thí luyện thất bại... Thời gian đếm ngược của câu hỏi bắt đầu..."

Nếu là hai người lần đầu tiên bước vào thí luyện Thiên Nhai Hải Giác thì căn bản không có cơ hội trao đổi, xác suất trả lời đúng một câu là năm mươi phần trăm.

Mười một câu đều phải lựa chọn cùng đáp án, tỷ lệ sinh tồn thấp đến khó tin.

Hơn nữa đây còn là hình thức cùng bại, sai một lần là chết hai người, độ khó cấp S có tỷ lệ tử vong cao hơn hẳn trước đó.

Song hai người đã giao hẹn trước, hơn nữa không chỉ một có một loại phương án. Cho nên dù hơi khác với giao hẹn, không phải một nút mà là hai nút thì vẫn có sự ăn ý với nhau.

Lý Tu nhìn vào hai nút đen trắng, trực tiếp nhấn nút đen.

Hai người đã giao hẹn rằng nếu có hai đáp án thì sẽ lựa chọn đáp án đầu tiên.

Lựa chọn sai đáp án, A Phỉ cũng sẽ phải chết nên Lý Tu không hề lo lắng phía A Phỉ sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

"Tổ đội đưa ra cùng đáp án, vượt qua câu hỏi trắc nghiệm đầu tiên. Sau khi đếm ngược kết thúc, bước vào câu hỏi thí luyện tiếp theo."

Giữa các câu hỏi không có phần thưởng cường hóa thân thể, nhanh chóng đi tới câu hỏi thứ hai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK