• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nhẫn kỹ năng thật sự có thể mang ra khỏi thí luyện tràng." Lý Tu mừng rỡ.

Không đợi hắn suy nghĩ thêm, người đã bị đưa ra khỏi nơi quỷ dị kia, quay về chỗ cửa đá xanh.

A Phỉ đang đứng đó chờ hắn. Thấy Lý Tu đi ra, nàng không nhắc đến chuyện thí luyện, chỉ hỏi Lý Tu có nhận được kỹ năng bỏ quyền không.

"Không, trong mục chọn phần thưởng không có kỹ năng." Ly Tu lắc đầu nói.

A Phỉ không nói gì nữa, chỉ gật đầu.

"Đi thôi, chúng ta phải mau rời khỏi đây." Lý Tu nhét tất cả thu hoạch vào túi quần, sau đó mang theo những thứ vơ vét được từ trong căn cứ, đi vào thông đạo hướng ra bên ngoài cùng với A Phỉ .

Đồ của A Phỉ cũng đã thu dọn xong, đeo một chiếc balo lớn theo Lý Tu đi ra ngoài.

Hai người một trước một sau đi tới nơi Lý Tu phát hiện ra ma linh trước đó.

Thông đạo bên ngoài vẫn bị lấp kín khiến Lý Tu không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Ma linh chưa trở về, người của Trường Sinh Thiên cũng chưa tới, họ còn có thời gian rút lui khỏi đây.

Lý Tu cầm rương ma trang lên, kích hoạt ma trang mặc lên người, sau đó di chuyển đá vụn đang chặn trước thông đạo ra, từ từ khai thông đường đi.

A Phỉ cũng trợ giúp Lý Tu chuyển đá vụn đào lên ra phía sau. Đào được hơn mười mét, thông đạo trước mặt cuối cùng cũng mở ra.

Tuy mệt muốn chết nhưng hai người không hề nghỉ ngơi, dọc theo thông đạo đi thẳng ra khỏi căn cứ vực sâu.

Không khí xen lẫn mùi bùn đất và cỏ xanh khiến Lý Tu không nhịn được chun mũi hít một hơi thật sâu, sau đó lại thở ra từ từ.

Trong căn cứ chẳng phân biệt được ngày đêm, đi ra mới phát hiện bên ngoài đang là đêm khuya, bầu trời màu lam đậm rải đầy sao, một vầng trăng non lơ lửng tỏa sáng vằng vặc.

"Chúng ta đi đâu đây?" A Phỉ nhìn về phía Lý Tu. Nàng ở trong đó ba năm, hầu như không hay biết gì về hoàn cảnh bên ngoài, chỉ có thể đi theo Lý Tu.

Lý Tu quan sát xung quanh. Hắn tới đây là bị tiêm thuốc mê rồi đưa đi, trên thực tế hắn cũng không biết đây là chỗ nào.

Lấy di động ra, mượn chức năng định vị của điện thoại xác định phương hướng, Lý Tu bèn mang theo A Phỉ đi vào trong rừng sâu núi thẳm.

Muốn đi đâu cũng được, chỉ cần có thể rời xa căn cứ vực sâu.

Nơi quỷ quái này vốn không có đường, Lý Tu mặc ma trang đi trước mở đường, thấy cây chặt cây, gặp rắn chém rắn, cũng không tốn bao nhiêu công sức.

Đi thẳng đến tảng sáng, hai người vẫn còn ở trong rừng núi, không thấy tung tích thành phố của nhân loại đâu.

Lý Tu vốn định đi tiếp nhưng khi quay đầu lại nhìn A Phỉ đã thấy quần áo trên người nàng ướt đẫm mồ hôi, đang không ngừng thở dốc. Hơn nữa quần áo còn bị cành cây, dây leo rạch ra nhiều lỗ hổng, cánh tay để trần có không ít vết máu nhỏ, chắc là bị cành cây quệt phải.

Tuy thể chất của nàng tốt hơn Lý Tu nhưng Lý Tu có ma trang để sử dụng, thoải mái hơn nàng rất nhiều.

Tính cách A Phỉ quật cường, tuy đã đến cực hạn nhưng vẫn không yêu cầu Lý Tu dừng lại nghỉ ngơi.

"Nghỉ một lát đi." Lý Tu tìm một nơi khá khô ráo dừng lại. Hắn cũng cần bổ sung chút thể lực.

A Phỉ ngồi dựa vào cây cổ thụ, lấy bình nước ra uống một hớp lớn, sau đó lại không ngừng thở hổn hển.

"Sau đấy có dự định gì không?" Chờ A Phỉ hòa hoãn lại, Lý Tu nhìn nàng hỏi.

"Giết chết Thượng Đế." A Phỉ nhìn Lý Tu chằm chằm, chậm rãi nói: "Giao hẹn giữa chúng ta vẫn còn chứ?"

"Đương nhiên, nhưng trước đó ta phải biết rõ ma trang sư ngươi nói rốt cuộc là ai đã." Lý Tu nói.

A Phỉ nhìn Lý Tu một lát, không nói gì nữa, lấy lương khô ra gặm từng miếng một.

Đột nhiên, Lý Tu nhào về phía A Phỉ, một tay bụm miệng nàng, môi ghé sát vào tai nàng nói thật nhỏ: "Đừng lên tiếng."

A Phỉ đã làm động tác phản kích, nghe được giọng Lý Tu mới dừng lại, nghiêng tai lắng nghe theo lời Lý Tu.

Cộp... Cộp...

Mơ hồ nghe được tiếng bước chân từ xa vọng lại, âm thanh kia càng lúc càng lớn, cũng ngày càng gần hơn.

Lý Tu chống người lên, ỷ bảo A Phỉ theo hắn chầm chậm bò vào bụi cỏ bên cạnh.

Hai người núp trong bụi cổ, ngóng về phía âm thanh truyền tới. Âm thanh kia càng lúc càng lớn, còn nghe được cả tiếng cây cối gãy đổ.

Mắt đất dường như cũng run rẩy theo tiếng bước chân kia, hệt như động đất, khiến sắc mặt bọn họ ngày càng khó coi.

Rầm!

Một bàn chân khổng lồ từ trên trời giáng xuống, đạp nát hết cây cối cao lớn, mặt đất lõm xuống gần nửa mét, để lại một vệt chân cực lớn.

Sinh vật có lớp giáp xác trắng muột như ngọc thạch bao lấy toàn thân, trên mặt mọc ra ba con mắt, đầu có sừng cong, như người máy cỡ lớn đi trong rừng rậm.

Không, không nên nói là nó đi trong rừng rậm, phải nói nó đang giẫm nát rừng rậm dưới chân.

Những cây cổ thụ cao hơn mười mét dưới chân nó như ngọn cỏ ven đường, trực tiếp bị giẫm nát bấy, để lại một vết chân khổng lồ trên mặt đất.

Nhìn con ma linh cực kỳ khủng bố kia đi qua cách đó không xa, Lý Tu và A Phỉ nấp trong bụi cỏ không dám động đậy.

Lý Tu hoàn toàn không có suy nghĩ chiến đấu cùng ma linh. Lấy kinh nghiệm của hắn, loại ma linh có hình thể như vậy tám chín phần mười là trên cấp A, thậm chí có thể là cấp S.

Nếu mặc bộ ma trang cấp S bình thường hắn vẫn mặc thì còn có sức đánh một trận. Chứ như bộ ma trang trên người hắn bây giờ, xông ra chẳng khác nào chịu chết.

Cũng may ma linh không phát hiện ra bọn họ, trực tiếp đi qua. Hai người không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

"Chúng ta đi theo ma linh đi." Lý Tu nhìn phương hướng ma linh đi xa, đột nhiên nói.

Bình thường ma linh sẽ không xuất hiện theo bầy, đặc biệt là loại ma linh khủng bố thế này. Chỉ cần nơi nào có nó thì sẽ không có ma linh khác tới gần.

Lý Tu không biết đây là đâu nhưng có ma linh tùy ý hoành hành chứng tỏ cách thành phố của loài người chắc còn rất xa nữa, không chừng trên đường đi có thể gặp phải những ma linh khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK