• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mười mấy năm qua hắn chỉ nhận được một kỹ năng. Còn Lý Tu chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã lấy được hai kỹ năng. Đả kích như vậy khiến lòng tự tôn của Kim Chân Hoán sụp đổ hoàn toàn.

"Đệt mợ ngươi mới là phế vật." Kim Chân Hoán thẹn quá hóa giận, liều lĩnh vung tay đấm về phía Lý Tu, trên ngón tay hiện lên một vết nhẫn. Hắn thật sự chỉ có một kỹ năng, cũng không hề giấu diếm.

Rắc!

Nắm đấm chạm nhau, kỹ năng của người thí luyện trước mặt ma trang sư không chịu nổi một kích, trưc tiếp bị một quyền của Lý Tu đánh nát xương ngón tay, xương cánh tay cũng gãy lìa, Kim Chân Hoán kêu lên thảm thiết.

"Lý Tu, ngươi thắng thì sao chứ? Ngươi vẫn không thể giết được ta. Nếu giết ta, cho dù ngươi là ma trang sư cũng khó thoát khỏi cái chết." Kim Chân Hoán điên cuồng hét lên.

"Hừm?" Lý Tu mặt không đổi sắc nhìn Kim Chân Hoán, không chút do dự, ma quang trong lòng bàn tay ngưng tụ thành hình cầu, xán lạn đến quỷ dị.

"Ngươi là ma trang sư chắc cũng từng nghe đến cái tên Trường Sinh Thiên. Căn cứ vực sâu thuộc về sản nghiệp của Trường Sinh Thiên, mà ta cũng là một thành viên của Trường Sinh Thiên. Nếu ngươi giết ta thì dù ngươi có trốn đến chân trời góc bể cũng khó thoát khỏi cái chết..." Biểu cảm của Kim Chân Hoán ngày càng điên cuồng, dường như có lòng tin mãnh liệt vô cùng với ba chữ Trường Sinh Thiên, như thể chỉ cần hắn nói ra ba chữ này, Lý Tu chắc chắn sẽ không dám giết hắn, còn phải thần phục trước hắn như một con chó.

Bùm!

Ma quang bạo phát. Kim Chân Hoán với vẻ mặt khó tin bị ma quang đánh nát đầu.

"Trường Sinh Thiên cũng chẳng giữ được mạng của ngươi." Xử lý Kim Chân Hoán xong, Lý Tu nhặt đống bảo thạch mà đám lão Cổ để lại lên, chuẩn bị trở về nghỉ ngơi, chờ đến thời gian đặc thù lại dùng những bảo thạch này mở ra thí luyện cấp S.

Kỹ năng cấp S bỏ quyền ắt sẽ có tác dụng rất lớn khi tham gia những thí luyện sau này, đã có cơ hội thì đương nhiên phải lấy được.

"Sao ngươi không đi?" Lý Tu thấy A Phỉ theo hắn cùng về phòng, ngạc nhiên hỏi.

"Thí luyện Thiên Nhai Hải Giác phải có hai người mới mở ra được. Một mình ngươi vào đó cũng không có tác dụng gì." A Phỉ nói.

"Ngươi đã có kỹ năng bỏ quyền, không cần phải đi mạo hiểm nữa, sao lại muốn giúp ta?" Lý Tu đánh giá A Phỉ, hỏi.

"Ta có thể giúp ngươi hoàn thành thí luyện Thiên Nhai Hải Giác. Nhưng ta có một điều kiện." A Phỉ không chút do dự đáp.

"Điều kiện gì?" Lý Tu thật sự không còn lựa chọn nào khác. Tuy hắn không giết chết tất cả nhân viên quản lý, chỉ giam bọn họ lại nhưng tổ đội với họ rõ ràng không phải lựa chọn tốt gì.

"Giúp ta giết một người." A Phỉ cắn răng nói.

"Ta nghĩ ngươi nhầm rồi. Ta không phải sát thủ, cũng không thích giết người. Giết người ở đây chỉ là để tự vệ mà thôi." Lý Tu bình thản nói: "Hơn nữa ngươi đã là người thí luyện, muốn giết ai thì tự đi mà giết, đánh không lại ngươi có thể tiếp tục tham gia thí luyện. Sở hữu kỹ năng thần kỳ như bỏ quyền, sớm muộn gì ngươi cũng có thể trở thành người thí luyện xuất sắc."

"Ta giết không nổi người đó. Dù là người thí luyện đỉnh cấp cũng không giết được. Hắn là một ma trang sư, chỉ có ma trang sư mới có thể giết chết ma trang sư." Ánh mắt A Phỉ tràn ngập sát ý.

"Ma trang sư à? Ma trang sư nào thế?" Lý Tu nghe đến đó chợt nổi lên hứng thú.

"Ta không biết hắn tên gì, chỉ biết danh hiệu của hắn là Thượng Đế." Lời A Phỉ nói suýt làm Lý Tu sặc chết.

"Ngươi nói danh hiệu của hắn là Thượng Đế?" Lý Tu sắc mặt cổ quái nhìn A Phỉ.

Theo hắn biết, trong giới ma trang sư hiện nay, dám dùng danh hiệu này hình như chỉ có mình hắn.

Thật ra đây cũng không phải danh hiệu của hắn mà là tên do người khác đặt, danh hiệu vốn có của hắn là Hồng Hoa Lang.

"Đúng vậy, danh hiệu của hắn là Thượng Đế." A Phỉ trịnh trọng nói, có vẻ cực kỳ nghiêm túc, không giống như đang nói đùa.

"Chính là ma trang sư Thượng Đế xếp hạng số một thế giới?" Lý Tu thầm nghĩ có phải ma trang sư khác cũng dùng danh hiệu Thượng Đế này không.

"Ta không biết hắn có xếp hạng số một thế giới hay không. Ta chỉ biết người khác gọi hắn là Thượng Đế, là một ma trang sư." A Phỉ nói.

"Ngươi gặp ma trang sư tên Thượng Đế đó lúc nào?" Lý Tu lại hỏi.

"Ba năm trước." A Phỉ hầu như không chút nghĩ ngợi mà nói. Có vẻ lúc ấy khi nàng nhìn thấy Thượng Đế, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó khiến nàng suốt đời không quên.

Lý Tu hơi lúng túng. Mốc thời gian ba năm trước đúng là trùng hợp, hắn bắt đầu nổi tiếng cũng là chuyện từ ba năm trước.

A Phỉ bị nhốt ở căn cứ vực sâu ba năm, không biết Thượng Đế là ma trang sư số một thế giới, về mặt thời gian cũng vừa khớp.

"Thượng Đế đã làm gì mà ngươi lại muốn giết hắn?" Lý Tu ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi.

"Chuyện này không liên quan đến ngươi. Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, có thể giúp được ta hay không." A Phỉ cắn răng nói.

"Ta đã nói rồi. Ta không phải sát thủ, cũng sẽ không vô duyên vô cớ giết người." Tất nhiên Lý Tu không thể đồng ý với A Phỉ, thế chẳng phải biến thành tự mình giết mình sao.

Dường như nội tâm A Phỉ đang đấu tranh kịch liệt, một lát sau mới lộ ra vẻ mặt đau đớn nói: "Hắn giết cả nhà ta. Ngươi nói người như vậy có đáng chết không?"

"Giết cả nhà ngươi? Ở đâu?" Lý Tu sững sờ.

Giờ hắn có thể khẳng định, Thượng Đế mà A Phỉ nói chắc chắn không phải hắn. Vì từ lúc trở thành ma trang sư, hắn đều tác chiến cùng ma linh, làm gì có thời gian đi giết người.

"Hải Thạch trấn." Ánh mắt A Phỉ tràn đầy thù hận: "Thí luyện Thiên Nhai Hải Giác nửa năm mới mở ra một lần. Bỏ qua cơ hội lần này chưa chắn ngươi sẽ còn cơ hội nào khác. Chỉ cần ngươi chịu giúp ta, ta sẽ giúp đỡ ngươi đi đến cuối cùng, nhận được phần thưởng kỹ năng."

Lý Tu thầm nghĩ: "Vậy lại càng không đúng. Ta vốn chưa từng đi qua Hải Thạch trấn. Thượng Đế mà mà A Phỉ nói chắc chắn không phải ta."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK