• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng khi La Đức vung gậy, hắn cũng đã cảm nhận được có gì đó sai sai. Vì trái bóng bay tới không hề dao động biên độ rộng bất quy tắc, trông có vẻ không phải Knuckleball rồi.

"Không sao hết, là Forkball cũng vô dụng, ta vẫn có thể đánh trúng." Gậy đã vung ra, có suy nghĩ gì cũng vô ích, La Đức chỉ đành ra sức vung gậy.

Nhưng khi bóng đến trước mặt hắn, cả người La Đức giống như hóa đá, vẻ mặt khiếp sợ và khó hiểu.

"Tại sao... Tại sao lại là một cú Change up... Không có chút biến hóa nào..." La Đức trơ mắt nhìn trái bóng sượt qua mặt gậy, cứ thế đánh vào khu vực ô vuông.

Từ góc độ của người xem, thoạt nhìn dường như Lý Tu vừa ném ra một cú Change up vô lực, mà La Đức lại cố tình không đánh trúng.

"Nói thì hay lắm, hóa ra là muốn cầu hòa." Kim Chân Hoán khinh thường bĩu môi.

Đứng ở góc độ người xem, đó đúng là một pha nhường điểm. Nhưng chỉ có La Đức hiểu rõ, cú đánh đó là hắn thua, hơn nữa còn thua rất triệt để. Một cú Change up còn đáng sợ hơn Knuckleball của hắn.

Knuckleball là dựa vào vận may mà Change up của Lý Tu là thể hiện năng lực đánh đòn tâm lý và sự tự tin cường đại.

Change up với người khác mà nói là đường bóng dễ dàng nhất, trái lại khiến tay chuyên nghiệp như La Đức chịu thiệt lớn. Đây cũng không phải vấn đề kỹ thuật mà là tâm lý chiến.

Ánh mắt La Đức phức tạp nhìn Lý Tu, đồng thời đi tới vị trí ném bóng.

Hắn đã không còn đường lui. Mất một điểm, kèo này hắn chỉ có thể thắng không thể thua. Trước mắt người như Lý Tu, đường bóng biến hóa thông thường căn bản không có bất cứ cơ hội nào. La Đức cảm giác nội tâm mình đều đã bị Lý Tu nhìn thấu triệt để, như một người trần truồng đứng trước mặt Lý Tu.

"Phó mặc cho số phận đi." Máu cờ bạc của La Đức lại nổi lên, liều lĩnh ném Knuckleball.

Bóng bay trên không trung, dao động trên dưới trái phải bất quy tắc. Tuy tốc độ không nhanh nhưng hoàn toàn không thể dự đoán được quỹ tích của nó.

La Đức cũng không biết cuối cùng trái bóng sẽ bay về đâu. Hắn chỉ đành cầu khẩn trong lòng, mong Lý Tu đừng đoán trúng, bóng cũng đừng lệch ra khỏi ô vuông.

Cuối cùng Lý Tu cũng vung gậy nhưng đáng tiếc lại không trúng bóng. Khi bóng đánh trúng ô vuông, La Đức hưng phấn nắm chặt tay.

"Đây là Knuckleball sao?" Lý Tu không hề thất vọng, trái lại còn cảm thấy vui sướng.

So với Forkball, Knuckleball biến hóa nhiều hơn, khiến người ta khó phán đoán hơn. Song quỹ đạo của Knuckleball khó có thể khống chế, chỉ đành nghe theo số trời.

Đương nhiên mặc cho số phận này chỉ đúng với người bình thường. Khi xem cú Knuckleball của La Đức, trong lòng Lý Tu đã nảy ra ý tưởng khác.

"La Đức, cú đánh bóng vừa rồi là sao vậy?" La Đức vừa quay về khán đài, Kim Chân Hoán đã gọi hắn qua.

Trước đó Kim Chân Hoán cho là Lý Tu và La Đức nhường nhau nhưng khi nhìn thấy La Đức ném Knuckleball, hắn đã nhận ra sự khác thường.

Nếu thật sự là nhường nhau thì La Đức đã không cần ném Knuckleball. Đường bóng như vậy vốn không thể khống chế được, không chừng sẽ trực tiếp lệch ra khỏi phạm vi ô vuông, La Đức không cần phải mạo hiểm như vậy.

"Người kia đáng sợ lắm." La Đức nhìn về phía Lý Tu, thở dài nói: "Nếu là thi đấu thật sự thì ta đã thua, hơn nữa còn thua rất triệt để."

"Có ý gì?" Kim Chân Hoán không hiểu, nhíu mày hỏi.

Cho nên La Đức bèn thuật lại sự việc một lượt. Kim Chân Hoán và đám nhân viên quản lý nghe được, sắc mặt không ngừng thay đổi.

"Có phải ngươi suy nghĩ nhiều quá không. Lý Tu vốn chẳng cân nhắc nhiều như vậy, hắn chỉ muốn cầm hòa mà thôi." Kim Chân Hoán không tin Lý Tu thần thánh như vậy, có thể đùa giỡn nhân tâm đến mức đó.

"Không, không phải ta suy nghĩ nhiều. Người kia đáng sợ như ma quỷ vậy. Hắn nhìn thấu nội tâm của ta. Đứng trước mặt hắn, ta chẳng có chỗ dung thân, loại cảm giác khó chịu ấy đến tận bây giờ vẫn làm ta nổi da gà." La Đức lắc đầu nói.

"Hắn thật sự lợi hại vậy sao?" Kim Chân Hoàn không khỏi nhìn về phía Lý Tu đang đứng, chân mày cũng nhíu chặt hơn.

Hắn vốn có tự tin tuyệt đối. Bất kể từ góc độ nào, Lý Tu cũng không thể thắng được hắn. Nhưng không biết vì sao, trong lòng Kim Chân Hoán lại có chút bất an.

Hiện tại Lý Tu đã hòa ba trận liên tiếp, nếu tiếp theo hắn quyết đấu cùng Lý Tu thì đó chính là một lần duy nhất phân thắng bại, không có cơ hội thứ hai, ắt sẽ có một người phải chết.

"Với năng lực của ta, dù hắn ném ra đường bóng biến hóa thế nào cũng có thể đánh bay. Hắn chắc chắn phải thua." Kim Chân Hoán biết rõ sự thật như vậy nhưng nỗi bất an trong lòng lại không thể xóa đi được.

Vòng thứ ba kết thúc, người nhận được phần thưởng đều lựa chọn rời khỏi thí luyện. Rất nhanh, trên khán đài chỉ còn lại hai người là Lý Tu và Kim Chân Hoán.

Thời gian đếm ngược không còn lại bao nhiêu, Lý Tu vẫn không có ý định rời đi, dường như quyết tâm muốn quyết đấu với hắn, trái lại khiến Kim Chân Hoán không khỏi do dự.

"Lý Tu, ngươi thật sự không sợ chết sao? Chắc ngươi cũng biết rõ, bất kể làm người đánh bóng hay ném bóng, ngươi đều phải thua. Ta có thể cho ngươi một cơ hội. Nếu bây giờ ngươi xin lỗi thì ta sẽ cân nhắc tha cho ngươi một con đường sống." Kim Chân Hoán nhìn Lý Tu, vẻ cao cao tại thượng nói.

"Không cần." Lý Tu bình tĩnh ngồi đó, không thèm nhìn Kim Chân Hoán.

Nhìn Lý Tu dường như không hề sợ hãi, cảm giác bất an trong lòng Kim Chân Hoán càng trở lên mãnh liệt.

"Nếu Lý Tu cũng biết ném Knuckleball thì sao?" Kim Chân Hoán đột nhiên nghĩ đến một khả năng. Đường bóng hoàn toàn không thể phán đoán như vậy, Kim Chân Hoán cũng không chắc chắn có thể hoàn mỹ đánh trúng. Ngộ nhỡ không khống chế tốt, đánh bóng bay ra ngoài thì hắn chẳng còn cơ hội nào nữa.

Càng nghĩ càng thấy bất an, Kim Chân Hoán bèn nói với Lý Tu: "Cứ giết ngươi như vậy thật sự không có ý nghĩa. Ta sẽ để ngươi sống lâu thêm vài ngày. Suy nghĩ cho thật kỹ, là mạng ngươi quan trọng hay là lòng tự tôn vô nghĩa quan trọng. Nghĩ xong rồi thì có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào. Chỉ cần ngươi chịu xin lỗi, ta sẽ cho ngươi một con đường sống."

Dứt lời, không chờ Lý Tu đáp lại, Kim Chân Hoán bèn cởi vòng tay rời khỏi thí luyện tràng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK