• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Tiểu Long nói đơn giản tóm tắt những chuyện hắn ta đã trải qua sau khi vào biệt thự nhà họ Liễu.

Sắc mặt Tô Mục Nhiên trầm xuống.

Hắn trầm ngâm trong chốc lát.

"Cậu báo cảnh sát đi."

"Tô đại sư, có phải giấu giếm gì không?"

"Không cần, ăn ngay nói thật."

Tô Mục Nhiên cúp điện thoại.

Dựa theo lời của Trương Đại Niên, Vương Ngũ Lục đã là người thứ ba bị hại, hơn nữa ngày đó ở cục cảnh sát, sau khi "thi thể" của Vương Ngũ Lục chạy mất, dường như cảnh sát... cũng không quá mức kinh ngạc.

Hiển nhiên là trước đây bọn họ đã gặp phải chuyện như vậy rồi.

Hắn theo thói quen xoa xoa huyệt thái dương.

Liễu Kim Long, vợ của Liễu Kim Long.

Là người bị hại thứ tư và thứ năm sao?

Hoặc là còn có nhiều người bị hại hơn, chỉ là cảnh sát vẫn chưa phát hiện ra thi thể hoặc là... thi thể đã tự mình "rời đi" ?

Rất nhanh xe đã đi vào thành phố.

Xe Audi dừng ở bên cạnh cửa hàng Zhizha, để Tô Mục Nhiên xuống xe.

Sau khi giằng co một thời gian trên công trường, lúc này đã hơn mười một giờ khuya, mà cửa bắc lại không phải khu vực trung tâm thành phố, rất nhiều cửa hàng ở đây đã đóng cửa, số lượng xe cộ trên đường cũng rất ít, rất yên tĩnh.

Lấy chìa khóa ra.

Mở cửa.

Bật đèn.

Tô Mục Nhiên đi vào cửa hàng Zhizha.

Lúc này đột nhiên có một luồng gió lạnh thổi qua, ngay sau đó có một bóng người bị phủ kín dưới hắc bào đi vào cửa hàng Zhizha.

Không.

Là bay vào cửa hàng Zhizha.

Mùi vị mốc meo lan tràn khắp trong cửa hàng Zhizha.

Con ngươi Tô Mục Nhiên hơi co lại.

Hắn mới vừa chuẩn bị ra tay ——

Bên dưới hắc bào đã truyền ra một giọng khàn khàn: "Không sai, là hắn."

Hắc bào vẫy tay một cái.

Tờ tiền âm phủ trong túi Tô Mục Nhiên tự động bay ra.

Hắn lại tiếp tục vẫy tay ——

Tinh thần của Tô Mục Nhiên trở nên hoảng hốt.

"Keng."

"Ngươi bị khỏa thi quỷ công kích, điểm công đức +1."

Tô Mục Nhiên vừa muốn ra tay nhưng đột nhiên lại đổi ý, hắn ngừng lại, cảm giác mới vừa rồi cực kỳ giống với cảm giác nữ quỷ áo đỏ công kích khống chế hắn khi hắn đi vào công trường lần đầu tiên...

Không lẽ "khỏa thi quỷ" mặc hắc bào này muốn khống chế bản thân mình sao?

Vậy mình cứ tương kế tựu kế đi.

Tô Mục Nhiên cố gắng khiến thân thể mình trở nên cứng đờ, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng đã trở nên hơi đờ đẫn.

Mẹ trứng!

Với kỹ năng diễn suất này mình đã có thể thừa sức đi làm diễn viên, một khi mình làm diễn viên rồi mấy tên tiểu thịt tươi kia sẽ hết đường sống!

"Lên đường đi~..."

Dưới hắc bào lại phát ra một tiếng thật dài, hắn... phiêu phù về phía cửa, mà vừa tới cửa đột nhiên hắn ta xoay người.

"... ..."

Nếu như dưới hắc bào có mặt, lúc này tất nhiên trên gương mặt quỷ sẽ hiện ra vẻ mặt ngơ ngơ ngác ngác.

Vì sao hắn không đi theo cùng?

Trong lòng Tô Mục Nhiên cũng đang thầm ngơ ngơ ngác ngác.

Bản thân mình có nên đi theo hay không?

Hay là trực tiếp một đấm đánh chết tên "khỏa thi quỷ" này?

Đánh chết thì đơn giản rồi.

Nhưng sẽ không có điểm công đức.

Quan trọng nhất là thằng này vừa lướt tới đã đưa tay triệu hồi "tiền âm phủ" trong túi của mình, hiển nhiên là hắn ta có liên quan với "án giết người liên hoàn" kia, đánh chết hắn ta rồi làm sao có thể điều tra được?

Cũng không phải Tô Mục Nhiên nhất định phải điều tra án kiện.

Nhưng chuyện này vô cùng quỷ dị, nếu không điều tra rõ ràng sợ rằng Tô Mục Nhiên hắn sẽ ăn ngủ không yên.

Sau đó.

Hắc bào lại vẫy tay.

"Keng!"

"Ngươi bị khỏa thi quỷ công kích, điểm công đức +1."

"Lên đường thôi~..."

Âm điệu kéo dài, tiếng nói kia, giọng điệu kia tựa như đang tiễn đưa người chết.

Tô Mục Nhiên nhấc chân bước đi theo.

Bên ngoài cửa hàng Zhizha đã có một chiếc xe taxi chờ sẵn.

Khóe mắt Tô Mục Nhiên liếc xéo qua, nhìn thấy bảng số xe taxi: Ninh C: AR438.

Là xe quỷ!

Hắc bào mở cửa xe.

Vẫy tay một cái.

"Keng!"

"Ngươi bị khỏa thi quỷ công kích, điểm công đức +1."

Tô Mục Nhiên nhấc chân lên, suy nghĩ một chút ——

Lại ngừng lại.

"... ..."

Hắc bào nghiêng "đầu", "nhìn chằm chằm" Tô Mục Nhiên.

Khóe mắt Tô Mục Nhiên liếc qua, rốt cục cũng có thể thấy được "dáng dấp" chính diện của hắc bào.

Bên dưới hắc bào hoàn toàn trống rỗng, nào có người nào đâu?

Trong lòng Tô Mục Nhiên khẽ động, nhớ lại một số tin đồn quỷ quái ông cụ đã nói khi còn sống.

Khỏa thi quỷ được gọi là bố quỷ, kỳ thực thứ đồ chơi này chính là vải liệm đã quấn thi thể người khi hạ táng. Khi hạ táng, cho dù là vải bố hay là quần áo được quấn trên thi thể đều có yêu cầu nghiêm khắc, nếu ném số vải bố đã từng quấn thi thể lung tung sẽ khiến tấm vải bố ấy biến thành khỏa thi quỷ.

Sau khi loại quỷ quái này gặp phải người sống, nó sẽ vây lấy phần cơ thể bên ngoài của người sống, khiến người sống mặc quần áo của người chết vào, sau đó chậm rãi khống chế người sống.

Có đôi khi mọi người sẽ gặp phải một số người, bọn họ mặc quần áo rất gọn gàng nhưng trên người lại tản ra mùi lạ, chính là mùi vị mốc meo.

Nếu gặp phải tình huống ấy tốt nhất là nên tranh thủ thời gian cách xa hắn ta một chút, vô cùng có khả năng... người đó chính là người đã bị khỏa thi quỷ khống chế.

Sau đó...

Hắc bào lại vẫy tay.

"Keng!"

"Ngươi bị khỏa thi quỷ công kích, điểm công đức +1."

Lúc này Tô Mục Nhiên mới "đờ đẫn", "cứng đờ" ngồi xuống ghế sau xe taxi.

Ha ha.

Tên nhóc này.

Chỉ đơn giản như vậy đã có thể thu được bốn điểm công đức vào tay.

Khỏa thi quỷ ngồi xuống ghế lái phụ.

Lúc này Tô Mục Nhiên mới chú ý tới, trên ghế lái còn có một người đang ngồi.

Khởi động xe.

Vào số.

Tô Mục Nhiên nhìn thấy tay của tài xế.

Da của tài xế này có màu ngăm đen quỷ dị.

Móng tay của hắn ta rất dài, rất dài, hơn nữa còn hiện ra màu xanh nhàn nhạt.

"Cương thi..."

Trong lòng Tô Mục Nhiên đột nhiên hiện lên một suy nghĩ lớn mật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK