• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ra khỏi cục công an thành phố, Tô Mục Nhiên vẫn chưa quay về cửa hàng Zhizha.

Hắn bắt xe đi thẳng tới công viên Hoàng Hà.

Hiện tại công viên Hoàng Hà vô cùng quạnh quẽ, cửa chính của công viên đã bị khóa lại, bên trong không một bóng người, ngay cả mấy quầy bán đồ uống hay đồ ăn vặt như lương bì(1), gân trâu… cũng không có.

(1) Lương bì là một món ăn giống như mì Trung Quốc được làm từ lúa mì hoặc bột gạo. Đây là một món ăn đặc sản có nguồn gốc từ ẩm thực của tỉnh Thiểm Tây, nhưng hiện đã lan rộng ra nhiều nơi khác ở Trung Quốc, đặc biệt là miền bắc và miền trung.

Không có ai tới đây thăm thú đi dạo còn bán cái rắm?

Người giữ cửa vẫn là ông cụ lần trước.

Chỉ có điều khác với lần gặp mặt đầu tiên, lần này cụ ông vừa nhìn thấy Tô Mục Nhiên đã trực tiếp mang theo ghế đẩu chạy tới, nhỏ giọng thần thần bí bí nói: "Tên nhóc con, cậu không phải là người bình thường đúng không?"

Tình huống đêm hôm ấy ông cụ đã chứng kiến từ đầu tới đuôi.

Tô Mục Nhiên nhảy cao hai mét bật qua cửa sắt.

Đây là hành động người thường có thể làm được sao?

Hắn khiến sông Hoàng Hà cuồn cuộn sóng biển, cuối cùng còn ngự thủy mà đi, con mẹ nó người làm được chuyện như vậy có thể là người thường sao?

Nếu không phải sau đó có người tự xưng là nhân viên đặc biệt của cục bảo mật quốc gia tìm ông cụ nói chuyện, cụ ông đã sớm đến quảng trường khoe khoang khoác lác với mấy cụ ông cụ bà hay tới múa quảng trường rồi.

Tô Mục Nhiên sửa sang lại quần áo, trâu bò hò hét nói: "Ánh mắt của ông thật tốt, cháu chính là truyền nhân đời thứ sáu mươi sáu của Trương Thiên Sư Long Hổ Sơn, được người giang hồ xưng là Ngọc diện Tiểu lang quân."

Hắn thuận miệng bịa một câu, không nghĩ đến hai mắt ông cụ lại sáng lên.

"Truyền nhân đời thứ sáu mươi sáu của Trương Thiên Sư Long Hổ Sơn? Cậu là truyền nhân của Trương Trường Xuân Trương đại sư?"

"A, ông biết ông nội cháu sao?"

Lần này, ngược lại đến phiên Tô Mục Nhiên kinh ngạc.

Hắn ngồi chồm hổm trên mặt đất, bắt đầu hàn huyên cùng ông cụ.

Ông cụ châm một điếu thuốc, thổn thức không ngớt, than thở: "Có quen biết, đương nhiên là có quen biết, Trương đại sư không phải là người của trấn Bạch Thổ sao? Lúc ông còn trẻ đã ở trong nhà cách trấn Bạch Thổ không xa, danh tiếng của đại sư Trương Trường Xuân, trong vòng mười dặm tám thôn có người nào không biết?"

"Đúng rồi, tại sao cháu lại đến công viên Hoàng Hà? Gần đây trong công viên xảy ra hết chuyện này tới chuyện khác, tạo thành ảnh hưởng rất lớn, tạm thời không có du khách nào muốn tới đây tham quan nữa. Phía trên cũng đã ra thông báo muốn dùng thời gian nửa tháng để trùng tu lại nơi này."

Ông cụ hỏi.

"Ngày đó vội vội vàng vàng, hôm nay cháu tới đây xác nhận một chút, xem xem có phải quỷ nước đã được diệt trừ thật rồi hay không."

Đương nhiên Tô Mục Nhiên không thể nói mục đích thực sự của hắn cho ông cụ.

"Được rồi."

"Vậy cháu chờ một lát, ông đi lấy chìa khóa mở cửa cho cháu."

Sau một màn đêm qua lại thêm bản lĩnh ngự thủy mà đi của Tô Mục Nhiên, hiện tại còn biết được danh xưng truyền nhân của "Trương Trường Xuân", ông cụ đã hoàn toàn tin tưởng Tô Mục Nhiên không chút nghi ngờ gì, lúc này ông cụ đang đi lấy chìa khóa để mở cửa chính.

Tô Mục Nhiên đi vào công viên Hoàng Hà, đứng trên cầu treo xem chừng một lát sau đó trực tiếp cắm đầu nhảy xuống.

Không hề có tiếng “ùm” khi vật nặng rơi xuống nước như trong tưởng tượng, chân Tô Mục Nhiên đạp trên mặt nước, mà dòng nước dưới chân hắn lại vô cùng tĩnh lặng.

Hắn nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận rõ ràng sự lưu động của dòng nước... Dường như ngay cả mình cũng đang biến thành một phần tử trong dòng nước.

Đưa tay.

Rầm.

Giữa sông có một cột nước bay lên.

"Không cần gì khác."

"Chỉ cần một chiêu ngự thủy thuật này đã đủ để mình làm thần côn rồi."

Trong lòng Tô Mục Nhiên thầm động, bắt đầu tu luyện "Thủy Long Ngâm".

Thủy Long Ngâm chính là dùng pháp lực khống chế dòng nước, hình thành một con rồng nước tiến hành công kích, đương nhiên, con rồng nước này cũng không chỉ mang hình dạng của rồng nước đơn thuần, trong đó còn có ẩn chứa sự huyền diệu nhất định, bằng không chỉ dựa vào khả năng điều khiển nước của Tô Mục Nhiên đã có thể tạo thành hình rồng nước.

Thử vài chục lần, tất cả đều thất bại.

Thế nhưng cũng không phải hoàn toàn thất bại, mặc dù hơi khó khăn nhưng hắn đã có thể ngưng tụ ra hình dạng "rồng".

Tô Mục Nhiên xanh mặt.

Này mẹ nó...

Thủy long quá khó ngưng tụ.

Thứ mà bản thân mình ngưng tụ được này có vẻ giống rắn nước hơn.

Hơn nữa, mỗi lần hắn thử ngưng tụ lại tiêu hao không ít giá trị pháp lực, một lần 10 điểm, đây là vì hắn chỉ mới tu luyện đơn thuần mà chưa tận lực khống chế.

"Thử uy lực của nó trước xem sao."

Tô Mục Nhiên vung tay lên.

Ào ào.

Giữa sông có một cột nước dâng lên, hóa thành một con rắn nước dài chừng ba mét, soạt một tiếng đã bắn vào hư không trực tiếp đụng vào bên bờ sông.

Ầm ầm!

Bọt nước văng khắp nơi, đất đá tung tóe.

Tô Mục Nhiên đứng trên mặt sông há miệng, yết hầu nhấp nhô, lẩm bẩm nói: "Này mẹ nó... Thật sự là thuỷ lôi!"

Bên bờ sông.

Trực tiếp bị đánh nổ tạo thành một cái hố nhỏ sâu nửa mét, rộng chừng hai ba mét.

"Nếu mình ra tay toàn lực vậy thủy long này... à không, rắn nước này sợ rằng có thể bùng nổ phá tan một tòa nhà cao tầng?"

Nhìn thoáng qua hệ thống.

Giá trị pháp lực tiêu hao mất 170 điểm.

Tô Mục Nhiên lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua thời gian, hắn chỉ tu luyện thử vài chục lần như vậy lại có thể tiêu hao ba giờ.

"Tạm thời không vội tu luyện Thủy Long Ngâm."

"Dù sao loại đồ chơi như rồng này bản thân mình cũng chưa từng nhìn thấy, cho dù có ngưng tụ ra được thì cũng chỉ có cái hình mà không có cái thần, hơn nữa nhất định phải mượn thủy thế..."

"Về phần Hỏa Long Ngâm, tạm thời không cần suy xét."

"Sở dĩ mình có thể ngưng tụ thành công nhanh như vậy hoàn toàn là nhờ thuật ngự thủy."

Tô Mục Nhiên hơi chuyển động ý nghĩ, cột nước dưới chân lại dâng lên đưa hắn tới trên cầu treo.

Quần áo của hắn không hề dính lấy nửa giọt nước.

Buồn cười.

Hiện tại Tô Mục Nhiên có khả năng ngự thủy, chỉ cần hắn nguyện ý, cho dù có bơi lội trong biển rộng quần áo cũng sẽ không bị ướt.

Trở lại cửa hàng Zhizha.

Tô Mục Nhiên gọi một phần cơm bên ngoài.

Bên cạnh hắn là "Quy Sơn Nghiễn" .

Hắn ăn một miếng cơm lại sờ Quy Sơn Nghiễn một cái.

"Keng!"

"Ngươi bị quy yêu công kích, điểm công đức +1."

"Keng!"

"Ngươi bị quy yêu công kích, điểm công đức +1."

Tiếng nhắc nhở của hệ thống liên tiếp vang lên.

Bên trong Quy Sơn Nghiễn, Vương Tư Tư ngồi dưới đất.

Bên cạnh cô ấy lại có một con rùa thần khổng lồ.

Rùa thần nhanh chóng biến hóa, hóa thành một cô gái mặc sa mỏng kiểu cổ trang, vóc người thướt tha, dưới mạng sa mỏng là da thịt trắng nõn vô cùng mịn màng, chỉ có điều lúc này cô đang tức giận tới nghiến răng nghiến lợi.

"…" Đáng chết!"

"Tên khốn nạn này!"

"Chờ lão nương đi ra ngoài nhất định phải trả lại ngươi gấp mười lần, khiến mông ngươi nở hoa."

"... ..."

Cô bé chớp chớp đôi mắt nhỏ đáng yêu, mà cô bé cũng rất thông minh, trong nháy mắt đã có phản ứng.

"Chị Quy... Chú đang sờ… mông của chị sao?"

"Câm miệng!"

"Con nít con nôi biết cái gì?"

Gương mặt của cô gái mặc sa mỏng đỏ lên, trong lúc nhất thời thần thái của cô trở nên thiên kiều bá mị, vô cùng mê người.

Mẹ nó!

A a a a a! ! ! !

Lão nương đã nói với ngươi rồi, nam nữ thụ thụ bất thân, chẳng lẽ còn muốn lão nương trực tiếp nói rõ, hiện tại Quy Sơn Nghiễn này tương đương với thân thể của lão nương, mà chỗ ngươi động vào vừa lúc là... cái mông của lão nương?

"Còn có, vì sao em gọi hắn bằng chú mà lại gọi ta bằng chị?"

"Ta đã sống hơn một ngàn năm rồi!"

... ... ...

Đương nhiên Tô Mục Nhiên không biết đoạn đối thoại bên trong Quy Sơn Nghiễn.

"Vừa ăn cơm no lại thu được 50 điểm công đức vào tay, thật thoải mái."

Cực hạn của quy yêu là trên 80.

Nhưng nếu hắn đã có ý định nghiền ép trường kỳ đương nhiên Tô Mục Nhiên sẽ không nghiền ép cô tới mức sức cùng lực kiệt.

Ừm.

Phải có mục tiêu phát triển lâu dài.

Tô Mục Nhiên uống hồng trà đá xong lại bắt chéo hai chân, từ trên người lấy ra một điếu Hongtashan, hít một hơi thật sâu lại phun ra một ngụm khói.

Sau khi hút xong một điếu thuốc hắn cảm thấy sung sướng như thần tiên.

Đại khái khoảng chừng tám giờ tối, Hắc Tử lại gọi điện thoại tới.

"Lão Tô, cậu đang ở trong cửa hàng à? Suy tính thế nào rồi? Có muốn đi kiếm một khoản lớn với tôi không?"

Tô Mục Nhiên ngẩn người.

Lúc này hắn mới phản ứng lại.

Thằng nhóc này đang nói tới chuyện... đào bảo sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK