Đêm qua tên khốn kiếp này dám trào phúng hắn!
Trương Đại Niên gài bẫy hắn, hắn lập tức đấm Trương Đại Niên một đấm ngay trước mặt đám cảnh sát, chẳng lẽ hắn lại sợ tên cậu Lý từng bị quỷ bám thân này sao?
Chờ sau khi hắn ta biết chân tướng, sợ rằng sẽ dâng cúng mình như cha hắn ta cũng nên.
Tính cách của Tô Mục Nhiên là như vậy, hắn không quen càng không thích bản thân chịu thiệt.
"Đúng rồi, cậu tên gì?"
Tô Mục Nhiên chuyển trọng tâm câu chuyện, cậu Lý vô thức nói: "Lý Tiểu Long... mẹ nó cậu quan tâm tôi tên gì làm gì?"
Hắn ta nổi giận đùng đùng nhìn về phía Tô Mục Nhiên.
"Trần Vãn Tình là bạn gái người anh em tốt nhất của tôi, tôi và cô ta chỉ là quan hệ hữu nghị thuần khiết."
"Có mấy lời, nói lung tung sẽ gặp phải báo ứng."
"Cậu uy hiếp tôi?"
Tô Mục Nhiên kéo cái ghế trước máy vi tính qua, ngồi xuống, châm một điếu Hongtashan bảy đồng rưỡi, thôn vân thổ vụ cười nói: "Cậu mà cũng xứng nói chuyện báo ứng với tôi sao? Có lẽ cậu không biết, hôm qua sau khi cậu đi tôi đã lên xe của Lý Mộc Đồng."
Lý Tiểu Long nhíu mày.
Đêm qua sau khi trở lại trong thành phố, Trần Vãn Tình đã nói chuyện này với hắn ta.
Hắn ta nhìn chằm chằm Tô Mục Nhiên, bỗng nhiên tỉnh ngộ, cắn răng nói: "Mẹ nó, tiện nhân không biết xấu hổ kia, ngay cả chuyện này mà cô ta cũng nói cho cậu biết?"
Ngay cả Tô Mục Nhiên cũng biết, sợ rằng Lý Mộc Đồng cũng đã biết, sau này làm sao hắn ta có thể tiếp tục lăn lộn trong thành Linh Châu này đây?
Vợ bạn không thể lừa gạt.
Nhưng hắn ta đã cưỡi không biết bao nhiêu lần.
Đối với người phụ nữ này, hắn ta chỉ ôm tâm lý chơi đùa một chút mà thôi, không nghĩ tới đi đêm lắm có ngày gặp ma, lại bị Liễu Thiểu Long phát hiện.
Đêm đó mưa rơi lác đác, Liễu Thiểu Long vô cùng phẫn nộ đấm Lý Tiểu Long một đấm, sau đó lập tức lái xe gào thét chạy đi.
Lại sau đó.
Nghe nói Liễu Thiểu Long đi tìm Trần Vãn Tình, sau khi cãi nhau với Trần Vãn Tình một trận lập tức hờn dỗi lái xe đến đường Bàn Long Bắc Sơn... Sau đó, chờ tới khi Lý Tiểu Long nhận được tin tức, Liễu Thiểu Long đã xảy ra chuyện.
"Cậu trách oan cho Trần Vãn Tình rồi."
Tô Mục Nhiên phun ra một ngụm khói, nói: "Hôm qua cô ta không hề nhiều lời, chẳng qua khi tôi ngồi trên xe đã thấy bạn trai Trần Vãn Tình, hắn ta chết... rất thảm."
Thảm?
Sao có thể không thảm?
Lý Tiểu Long đã đến hiện trường vụ tai nạn.
Xe thể thao cùng xe taxi đều bị hỏng, thi thể Liễu Thiểu Long... đã tan nát, máu thịt vẩy đầy xe đầy đất.
Con ngươi của hắn ta kịch liệt co rút lại.
Thân thể không nhịn được run lên.
"Cậu... Cậu nhìn thấy hắn ta?"
"Đúng vậy."
"Xem phản ứng của cậu, chẳng lẽ tối hôm qua cậu cũng đã thấy hắn ta? À... Các người là anh em tốt, tối hôm qua hắn ta trở về, hẳn hai người đã ôn chuyện cũ với nhau một chút."
... ... ...
Vào đêm khoảng chín giờ, đột nhiên gió nổi lên.
Hơi mát mẻ.
Thế nhưng vẻn vẹn chỉ là hơi lạnh một chút mà thôi, khí trời tháng chín ở thành phố Linh Châu Tây Bắc này, có một đống người mặc áo dây váy ngắn đi trên đường.
Trần Vãn Tình lại cảm thấy dường như hôm nay trời lạnh tới đáng sợ.
Cô ta bao bọc bản thân cực kỳ kín, thậm chí còn mặc áo khoác lông cừu nhưng vẫn cảm thấy rét run như trước.
Bên tai luôn cảm thấy từng trận gió lạnh như có như không thổi tới.
Viền mắt cô ta đen nhánh, thậm chí còn hơi phát xanh.
Đúng là đêm qua cô ta ngủ không được ngon giấc.
Sau khi trở về từ núi Tây Bắc, cô ta trực tiếp đến nhà của Lý Tiểu Long.
Hôm qua tên lưu manh kia rất hưng phấn, một hơi làm liền năm mươi phút, kết quả cô ta mới vừa ngủ Lý Tiểu Long lại phát điên lên, không ngừng la to, thiếu chút nữa đã hù chết cô ta.
Cả cha và mẹ cô ta đều không có nhà.
Một mình Trần Vãn Tình ở trong nhà luôn cảm thấy, dường như sau lưng mình có một cặp mắt đang nhìn mình chằm chằm.
Một mình cô ta không dám ở trong nhà nữa.
Vì thế cô ta mang theo một số vật dụng cần thiết chuẩn bị đến nhà Lý Mộc Đồng ở vài ngày.
Ấn chuông cửa vài lần, một lát sau... Lý Mộc Đồng đang đeo tạp dề mở cửa.
Điều kiện gia đình Lý Mộc Đồng rất tốt, nhà cô ấy cũng có nhiều biệt thự sang trọng.
Chẳng qua bản thân cô ấy lại... rất đơn giản.
Một mình cô ấy ở trong khu chung cư, đa số thời gian đều là tự mình nấu cơm.
Cô ấy nhìn thấy cách ăn mặc của Trần Vãn Tình, kinh ngạc nói: "Trời mưa sao?"
"Không có."
Trần Vãn Tình đi vào trong phòng rồi cảm giác lạnh lẽo mới giảm bớt một chút, sau khi cởi áo khoác xuống lại không nhịn được mắng: "Không biết có phải mình đã bị bệnh rồi hay không, không hiểu sao hôm nay đột nhiên mình cảm thấy rất sợ lạnh."
Lý Mộc Đồng cười hì hì một tiếng.
"Cậu bọc bản thân kín như bánh chưng vậy, đâu phải là sợ lạnh? Phải là sợ lạnh muốn chết."
"Tới địa ngục đi."
"Không thể sánh bằng cậu được, chậc chậc... Cậu đang làm nữ đầu bếp sao?"
Trần Vãn Tình sờ soạng cặp mông xinh đẹp của Lý Mộc Đồng.
Cô ấy đang đeo tạp dề, phía dưới tạp dề mặc rất ít, thậm chí có thể thấy được hai hạt bồ đào nhô lên trước ngực. Bồ đào —— Cô ấy không mặc áo ngực, chắc chắn là không mặc áo ngực.
Trần Vãn Tình nghịch ngợm đi tới mặt bên, quả nhiên...
Trắng trắng mềm mềm, có thể nói là đồ sộ.
"Mới vừa tắm rửa xong, hơi đói, mình lười xuống dưới ăn nên tự nấu ăn luôn."
Lý Mộc Đồng đẩy Trần Vãn Tình ra, mở miệng mắng: "Cậu thật không biết xấu hổ, muốn ăn đậu hũ của chị đây sao?"
"Cậu xem bản thân cậu đi, tiều tụy thành dạng gì rồi?"
"Mau mau đi rửa mặt đi, tí nữa chị đây cho cậu ăn phía dưới của chị."
Lý Mộc Đồng còn cố ý nhấn mạnh câu cho cậu ăn phía dưới của chị, mà Trần Vãn Tình lại xấu xa cười ha hả, có thể thấy được quan hệ giữa hai người thật rất thân thiết.
Trần Vãn Tình đẩy cửa nhà tắm ra, đi vào.
Đặt túi xách của mình lên trên bàn trang điểm, cô ta ngẩng đầu nhìn bản thân mình trong gương.
"Mắt thâm quầng... thật là khó coi." Trần Vãn Tình không nhịn được dùng ngón tay chọc chọc phần quầng thâm trên mắt mình.
Sau đó cô ta nhìn thấy, trong gương hiện ra một ngón tay chỉ toàn xương trắng, chọc chọc quầng thâm trên mắt mình.
Chớp chớp mắt.
Trần Vãn Tình ngây ngẩn cả người.
Cô ta nhìn chằm chằm cái gương, con ngươi bắt đầu phóng đại.
Trong gương.
Phía sau lưng mình từ từ, từ từ... có một cái đầu đang thò ra?