Hắc Tử có chút vội vã.
Lý Đạc thì lại đứng một bên cười lạnh không dứt.
Một tên chăn dê như Hắc Tử thì có thể kết bạn với kẻ giỏi giang cỡ nào?
Hắn ta ở thành Linh Châu này học chương trình trung học phổ thông ba năm, giỏi lắm cũng chỉ có thể quen biết mấy bạn học trung học phổ thông, chẳng lẽ còn có thể quen được đại nhân vật nào sao?
"Anh họ."
Hắc Tử thấy vẻ mặt này của Lý Đạc cũng cảm thấy hơi giận dữ: "Em gọi anh tới giúp em cũng không phải để anh giúp không công, anh đã không thể nhờ bạn bè của anh được, chẳng lẽ còn định không nể mặt em chút nào sao?"
Tô Mục Nhiên là do hắn ta gọi tới.
Lý Đạc làm như vậy, Hắc Tử cũng rất khó chịu.
"Ai mà thèm mấy đồng tiền dơ bẩn của cậu?"
Sắc mặt Lý Đạc thay đổi.
Làm vậy là muốn vạch mặt sao?
Tô Mục Nhiên lại ung dung thoải mái lấy điện thoại di động ra, cười nói: "Hắc Tử, không sao, một con tôm tép nhãi nhép mà thôi, không cần để ý làm gì."
Sắc mặt Lý Đạc lại trầm xuống, vừa muốn mở miệng lại thấy Tô Mục Nhiên đã bắt đầu bấm một dãy số gọi ra ngoài, anh ta cười nhạo một tiếng, lạnh lùng nói: "Được lắm, cậu cứ tiếp tục giả đò đi, ngược lại tôi cũng muốn nhìn xem cậu có thể xử lý chuyện này được hay không."
Điện thoại đã thông.
Là gọi cho Trương Đại Niên.
Đầu bên kia điện thoại, Trương Đại Niên sắp vội muốn chết.
Hắn ta vừa nhận điện thoại đã vội vàng nói: "Tô tiên sinh, Tô đại gia, rốt cục ngài cũng nhận điện thoại rồi, từ rạng sáng bốn giờ đến hiện tại tôi đã gọi mười mấy cuộc điện thoại cho ngài thế nhưng vẫn không thể gọi được."
"À? Có việc gì sao?"
"Lúc trước di động tôi khóa máy, mới vừa mở ra không bao lâu."
Tô Mục Nhiên thuận miệng nói.
Lúc trước hắn bỏ di động vào trong không gian trữ vật, đương nhiên Trương Đại Niên không thể gọi được.
Lý Mộc Đồng đi rồi cậu mới lấy điện thoại ra.
Ngoại trừ nhận một cuộc điện thoại của Hắc Tử, thật cũng không để ý xem trước đó có cuộc gọi nhỡ của ai hay không.
Trương Đại Niên sắp xếp từ ngữ một chút.
"Đêm qua, anh rể của tôi gọi điện thoại cho tôi hỏi thăm tin tức của cậu."
Chuyện này hắn ta không dám giấu giếm, một bên là anh rể, là bắp đùi của hắn ta, người lập tức sẽ trở thành nhân vật đứng đầu cục công an thành phố, một bên thì lại là... Tô Mục Nhiên ngay cả quỷ cũng có thể chà đạp.
Làm sao hắn ta giấu giếm được?
"Ah?"
"Tại sao ông lại nói chuyện này cho tôi?"
Tô Mục Nhiên nhíu mày, Lý Đạc đang đứng bên cạnh thấy vẻ mặt này của Tô Mục Nhiên lại càng thêm đắc ý.
Ha ha.
Cho cậu gọi điện thoại trang bức?
Không xử lý được rồi đúng không? Khó chịu rồi đúng không.
Tô Mục Nhiên không mở loa ngoài nên cả anh ta và Hắc Tử đều không nghe được nội dung.
"Tôi chỉ nói cậu là người ông cụ nhận nuôi, hiện tại đang ở đường Đồng Tâm thành bắc." Trán Trương Đại Niên đã bắt đầu rướm mồ hôi, giọng điệu của hắn ta cũng cẩn thận hơn rất nhiều, Tô đại sư... sẽ không tức giận đấy chứ?
"Không sao."
"Đúng rồi, Trương Đại Niên, ông hỏi anh rể của ông thử xem, gần đây có phải bên cục cảnh sát có một người đàn ông mặc âu phục cùng một người phụ nữ mặc áo da màu đen bó sát người tới không, nếu có thì nói bọn họ tới đây gặp tôi, hiện tại tôi đang ở cửa chính của cục công an thành phố."
Tô Mục Nhiên nói một câu.
Lúc này Trương Đại Niên mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: "Được rồi, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh rể ngay."
Cúp điện thoại.
Tô Mục Nhiên cười nói: "Được rồi, chuyện này đại khái đã được giải quyết xong, chúng ta ngồi đây chờ một lát, hẳn lát nữa sẽ có người tới đón chúng ta."
Sắc mặt Hắc Tử vô cùng quái dị.
Hắn ta hiểu rõ Tô Mục Nhiên, hắn có bối cảnh gì nhân mạch như thế nào làm sao Hắc Tử có thể không biết?
Thằng này, không phải cố ý nói vậy để lừa anh họ hắn ta đó chứ?
Mà cho dù có thật sự là hù dọa người, dựa theo tình huống trước mắt hắn ta cũng phải đứng về phía Tô Mục Nhiên, vì thế hắn ta đi tới trước mặt Lý Đạc, cười nói: "Anh họ, vừa rồi đều là mấy lời tức giận mà thôi, anh đừng để ý, hay là em ở lại với bạn em thử xem sao?"
"Còn anh đi tìm một khách sạn ở lại trước."
"Đợi buổi tối em lại gọi điện thoại cho anh, em làm chủ, địa điểm tùy anh chọn lựa, anh thích chơi thế nào thì cứ chơi thế ấy."
"Ha ha."
Lý Đạc cười cười.
"Hai tên nhóc chưa ráo máu đầu các người thật sự coi anh đây là tên ngốc sao?"
"Còn âu phục đen với chẳng áo da bó sát người, mẹ nó đang định đóng phim sao?"
"Anh đây cũng muốn nhìn xem, hôm nay các người định giả vờ đến mức nào."
Lý Đạc dứt khoát châm một điếu thuốc, tựa bên tường cạnh cửa lớn chơi game trong điện thoại di động.
Hắc Tử đưa tay kéo Tô Mục Nhiên qua, vừa muốn hỏi gì đó đột nhiên Tô Mục Nhiên lại có cảm ứng, quay đầu nhìn lướt qua, sau đó cười nói: "Không phải người đã tới rồi sao?"
Lý Đạc nghe vậy.
Quay đầu lại.
Cất điện thoại di động, nhìn về phía tòa nhà văn phòng của cục công an thành phố.
Bên trong tòa nhà văn phòng có một nam một nữ đồng loạt đi tới.
Nam mặc âu phục, khí chất bất phàm.
Nữ mặc áo da màu đen bó sát người, hai tay... còn đang bị bó thạch cao.
Hai người bước nhanh tới bên cạnh Tô Mục Nhiên, giọng điệu kính nể, nói: "Không biết... Tông sư đích thân tới, không thể tiếp đón từ xa, mong Tô tông sư thứ tội."
Chung Chấn Quốc vốn định gọi thẳng một tiếng "tiền bối".
Thế nhưng vừa nghĩ tới tin tức của Tô Mục Nhiên, hắn ta lại cảm thấy khó có thể mở miệng được.
Hai mươi hai tuổi...
Bản thân mình lớn hơn người ta những mười tuổi.
Trước đây mỗi lần hắn ta mở miệng là một tiếng tiền bối, hai tiếng tiền bối, gọi vô cùng sung sướng.
Vẻ mặt Tô Mục Nhiên rất thản nhiên, gương mặt không chút biểu cảm nói: "Các người điều tra tôi?"
Chung Chấn Quốc lập tức cảm thấy mồ hôi lạnh nhễ nhại, vội vàng nói: "Chúng tôi chỉ kiểm tra một chút tin tức thân phận của Tô tông sư dựa vào hệ thống hộ tịch online của cục cảnh sát thôi, không hề có ý gì khác."
Hắn ta rất sợ Tô Mục Nhiên lại đấm thẳng một đấm tới.
Một vị Tông sư đánh chết hắn ta tất nhiên quốc gia sẽ không mặc kệ.
Nhưng nếu chỉ đơn thuần là đả thương hắn ta, lại chẳng sao cả.
Còn có tấm gương Liễu Như Yên ngay ở bên cạnh đây.
Khoát khoát tay, Tô Mục Nhiên nói: "Được rồi, con người của tôi luôn thích tự do, sau này các người đừng tiếp tục đến làm phiền tôi nữa là được, đúng rồi, ngày hôm qua có phải các người đã bắt một nữ streamer không? Cô ấy là bạn của tôi, lát nữa thả cô ấy ra đi."
"Được."
Chung Chấn Quốc cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp đồng ý.
Thật ra nữ streamer cũng không phạm tội gì.
Hơn nữa sau khi điều tra cũng đã xác nhận, lúc đó cô ấy livestream có thật nhưng còn chưa truyền được tin tức gì ra ngoài.
Dù sao lúc ấy sắc trời cũng rất tối, trên mặt sông lại có sóng biển cuồn cuộn, dùng một cái điện thoại di động livestream mà không có bất kỳ dụng cụ chuyên nghiệp nào khác hỗ trợ làm sao có thể quay rõ thứ gì được chứ? Về phần hành động ngự thủy rời đi của Tô Mục Nhiên lúc sau, lúc đó Chung Chấn Quốc đã bóp nát thiết bị livestream của nữ streamer, vì thế nên cô ấy chưa thể quay được gì.
Nếu Tô Mục Nhiên mở miệng, đương nhiên hắn ta cũng mừng rỡ thuận nước giong thuyền.
Sắc mặt Hắc Tử cũng rất vui vẻ.
Này lão Tô, năng lượng của lão lớn như vậy từ lúc nào thế?
Còn có...
Cái gì mà Tông sư đích thân tới, nghe trâu bò hò hét vậy là có ý gì?
Một câu nói đã có thể giải quyết xong chuyện này rồi?
Vậy mà, Lý Đạc lại có chút không nhìn nổi.
Diễn.
Mẹ nó tiếp tục diễn.
Trong suy nghĩ của anh ta, anh ta cho rằng Tô Mục Nhiên chỉ đang diễn trò hù bản thân mình thôi, lúc này thấy cách ăn mặc của Chung Chấn Quốc cùng Liễu Như Yên, lại thêm nội dung nói chuyện "vớ vẩn" của bọn họ lại càng khiến anh ta không thể tin nổi.
Anh ta ở một bên cười lạnh, nói: "Dương Vạn Thành, người anh em này của cậu có năng lực rất lớn, không ngờ đang ở cục cảnh sát mà cậu ta cũng có thể tìm diễn viên tới?"
Lý Đạc lấy điện thoại ra, gọi cho người bạn trong cục cảnh sát kia.
"Này."
"Vì sao tôi còn chưa đi à?"
"Có người chạy đến cục công an thành phố bọn cậu trang bức, tràng diện đã không cách nào khống chế, chẳng lẽ các cậu định mặc kệ sao?"