Lý Soái hút thuốc, tìm được mấy người anh em đang chơi game trong quán net.
"Soái, đã giải quyết xong chuyện kia rồi sao?"
"Ha ha, tên nhóc mày cũng thật là, chơi đùa tới mức đùa ra một mạng người, xem mày giải quyết chuyện lần này thế nào."
Lý Soái chạy suốt đêm.
Hắn ta kéo ghế ra ngồi xuống, bắt chéo hai chân vô cùng trâu bò phun ra một ngụm khói, cười nói: "Không sao, mấy lời cần nói tao đã nói hết với cô ta rồi, cô ta tự xem rồi lo liệu là được."
"Được rồi được rồi, đừng trang bức nữa, mau vào game đi, anh em còn đang chờ mày đấy."
Mở máy vi tính ra.
Đăng nhập trò chơi.
Năm người bắt đầu nhào vào chơi vô cùng say mê.
Cực kỳ gà.
Thế nhưng lại rất sung sướng, chỉ giết người, không đẩy tháp, tuy rằng kết cục cuối cùng là chơi thua nhưng Lý Soái lại rất tự đắc, nói: "Thế nào? Thấy thủ đoạn cướp bóng lửa của tao vừa rồi trâu bò chưa? Năm người đuổi theo tao mà tao có thể quay ngược lại giết một tên, nếu có tuyệt chiêu tao còn có thể giết thêm một tên nữa."
"Cút, giết mấy tên phụ trợ còn tưởng mình trâu bò lắm... A, vì sao đột nhiên lại lạnh thế nhỉ."
Khí trời tháng chín.
Còn chưa tới lúc lạnh lẽo như vậy.
Nhưng đột nhiên, dường như toàn bộ nhiệt độ trong tiệm Internet đang đột ngột hạ thấp.
Tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được một luồng lãnh ý không hiểu ra sao.
Nguyên một đám thiếu niên nghiện internet hùng hùng hổ hổ, chỉ có Lý Soái bỗng nhiên ngẩng đầu.
Hắn ta nhìn về phía cửa tiệm Internet.
Bạn hắn ta cũng nhìn theo ánh mắt của hắn ta, tranh thủ thời gian đẩy Lý Soái một cái, nhỏ giọng nói: "Bạn gái của mày đến rồi, mau đi qua đi, nghe lời tao, mày cứ cưới cô ấy đi, cô ấy là một cô gái tốt."
Thế nhưng Lý Soái lại không động đậy.
Chân của hắn ta còn đang run run.
Hắn ta thấy được.
Có một bé gái hai chân không chạm đất đang phiêu phù giữa không trung, nắm lấy tay của bạn gái hắn ta.
Hai tròng mắt của bé gái ấy đỏ bừng màu máu.
Váy của bé gái, áo thun… tất cả đều là màu máu, từng luồng sương mù màu máu dần dần hiện lên xung quanh người bé gái, cứ lượn lờ không tan, hóa thành một màn sương máu trôi lơ lửng ở phía sau.
Trong màn sương máu lại có vô số bóng dáng hư ảo.
"Sững sờ cái gì vậy, mau đi đi!"
Bạn của Lý Soái vẫn luôn nháy mắt với Lý Soái.
Nhưng Lý Soái lại chỉ nuốt một ngụm nước miếng, quay đầu nhìn về phía bạn của hắn ta.
"Mày không thấy được sao?"
"Thấy, đương nhiên tao thấy, mẹ nó tao có bị mù đâu, bạn gái mày đang tới tìm mày."
"Tao nói bé gái bên cạnh Yến Tử ấy..."
Lý Soái còn chưa nói hết câu.
Trong mắt của hắn ta, bé gái đã mang tới sợ hãi không gì sánh được tới cho hắn ta kia đang phiêu phù về phía hắn ta.
Con ngươi đỏ lòm của bé gái nhìn chằm chằm Lý Soái.
"Là một anh rất đẹp trai."
"Chị, bạn trai của chị rất tuấn tú... Thế nhưng vì sao một anh đẹp trai như vậy lại không cần con của mình nữa?"
Đột nhiên bé gái há mồm.
Trong miệng bé gái phát ra một tiếng thét chói tai.
Lý Soái chợt ôm đầu, ngã trên mặt đất.
Thần sắc của hắn ta gần như đang vặn vẹo, trong miệng truyền ra mấy tiếng rên rỉ thống khổ, phảng phất như dã thú đang gầm thét giãy giụa.
"Lý Soái!"
"Lý Soái."
Mấy người bạn của Lý Soái vội chạy tới.
Toàn bộ người đang chơi trong tiệm Internet đều nhìn lại.
Một lát sau.
Lý Soái từ dưới đất đứng lên.
"ĐM, làm tao sợ muốn chết, Lý Soái, mày không sao chứ?" Bạn hắn ta đấm vào ngực hắn ta một cái, thế nhưng ngay sau đó Lý Soái lại bật khóc lớn, nằm trên mặt đất, giọng nói cũng đã trở thành chất giọng ngây ngô của trẻ con: "Ô ô ô, anh đánh tôi, tôi muốn méc mẹ..."
Bé gái không giết hắn ta.
Thế nhưng một tiếng thét vừa rồi đã trực tiếp biến hắn ta thành một tên ngu ngốc.
Cô bé quơ quơ bàn tay nhỏ.
"Yến Tử" vốn đang đờ đẫn đột nhiên hơi run một cái, cũng đã bình thường trở lại.
Cô sợ hãi nhìn thoáng qua bé gái, lại nhìn về phía Lý Soái đang ngồi trên mặt đất khóc lóc om sòm không ngừng, nhớ tới những lời Lý Soái nói khi trước, ánh mắt hoàn toàn tĩnh mịch.
Xoay người, cô không nói một lời đi ra khỏi tiệm Internet.
"Chị thực là không lễ phép chút nào."
"Đóa Đóa giúp chị báo thù, thế mà ngay cả một tiếng cảm ơn cũng không có?"
Bé gái hơi tức giận.
Bên cạnh bé gái, những bóng dáng lơ lửng trong sương máu kia cũng sôi nổi vây quanh bé gái.
Mấy cô bé líu ríu, thảo luận không ngừng.
Tiếng cười không ngớt.
Mấy cô bé này vô cùng ngây thơ hồn nhiên.
Nguyên một đám đều mặc đồ rất đáng yêu, rất đáng yêu.
"Ô..."
"Đóa Đóa đã biến hắn ta thành một tên ngốc."
"Phi!"
"Loại đàn ông cặn bã như vậy vốn nên biến thành một tên ngu ngốc."
"Người đàn ông cặn bã là có ý gì?"
"Tôi cũng không biết, tôi chỉ nhớ trước đây mẹ tôi nói, mẹ tôi bị một người đàn ông cặn bã lừa nên mới sinh ra tôi, thế nhưng lại không có năng lực nuôi dưỡng, cuối cùng bỏ rơi tôi."
Rất ồn ào.
Rất phiền.
Sắc mặt của bé gái tên Đóa Đóa càng thêm âm trầm.
Trên người bé gái có lệ khí bốc lên.
Mấy quỷ ảnh kia lập tức không dám mở miệng nữa.
Là bé gái ấy sáng tạo ra đám quỷ ảnh bọn họ... Không, cũng không thể nói là sáng tạo, bọn họ vốn đã tồn tại, bé gái ấy chỉ lợi dụng sát khí, lệ khí cùng năng lực của mình "triệu hoán" bọn họ ra mà thôi.
Bọn họ còn chưa được sinh ra đã chết đi.
Nếu quả thật có địa ngục luân hồi, có thể vong hồn của các cô bé đã vào địa ngục từ lâu, cũng đã vào luân hồi.
Mà thứ lưu lại trên thế gian này chỉ có oán niệm của các cô bé ấy.
Nhưng bây giờ, bé gái giúp những oán niệm này từ từ trở nên sinh động, tạo thành huyễn thể quỷ ảnh.
Mà bé gái có thể mượn mỗi huyễn thể quỷ ảnh để “nhìn thấy” rất nhiều thứ.
Vì thế bé gái oán, bé gái hận.
Các cô bé này cũng giống bé gái, bọn họ vốn nên được sinh ra, được vui sướng hạnh phúc đi tới thế giới này.
Nhưng vì cái gì?
Hiện tại chỉ có thể tồn tại dưới phương thức này.
"Mẹ nói."
"Bà nội không cần tôi."
"Vì thế bà ấy đã bỏ thuốc khiến tôi chết từ trong trứng nước..."
"Hiện tại tôi chỉ muốn đi hỏi bà ấy một câu, vì sao bà nội lại không thương tôi? Bà ấy cũng là phụ nữ, vì sao bà ấy không thích cháu gái mà chỉ thích mỗi cháu trai thôi?"
Bé gái thuận theo đường phố phiêu phù về phía trước.
Phía sau bé gái.
Từng đạo quỷ ảnh cũng lướt theo bé gái.
"A..."
"Chú kia rất lợi hại."
Bé gái nhìn thấy từng con từng con quỷ ảnh như thể thiêu thân lao đầu vào lửa, đụng chết trên người Tô Mục Nhiên.
Phía trước.
Ngã tư đường.
Tô Mục Nhiên từ một con đường khác đi ra.
Bé gái nhìn Tô Mục Nhiên, rất nghiêm túc hỏi: "Chú, chú muốn giết Đóa Đóa sao?"