Người đàn ông mặc âu phục không dám có bất kỳ động tác gì, chỉ trong nháy mắt, sau lưng hắn ta đã túa đầy mồ hôi lạnh.
Cách đó không xa.
Người phụ nữ mặc áo da áo da bó người bị đánh rách áo, lộ ra một mảng trắng bóng trước ngực, ngay cả màu của áo ngực là gì Tô Mục Nhiên cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Chẳng qua dưới tình thế này, ai có thể quản được nhiều như vậy?
Cô ấy giãy giụa đứng dậy, ho ra một ngụm máu.
Hai tay đã bị gãy từ vùng cổ tay.
Hơn nữa lực đạo của một quyền kia không nhẹ, chấn thương tới ngũ tạng lục phủ của cô ấy.
Võ giả hậu thiên tu luyện khí huyết, tôi luyện cốt cách, độ cứng rắn của xương cốt gấp mười lần người thường mà thậm chí còn nhiều hơn, nhưng cũng không có nghĩa là không thể phá vỡ.
"Hiểu lầm."
"Tiền bối hiểu lầm rồi."
"Tiền bối là Tông sư, chúng tôi nào dám theo dõi tiền bối? Mấy ngày gần đây thành Linh Châu xảy ra một vụ án thần quái, cho nên phía trên ủy thác để chúng tôi tới đây nhận vụ án kia, còn chưa kịp trở về phục mệnh lại cảm ứng được năng lượng của đám quỷ mị này giao động, cho nên chúng tôi mới theo tới đây."
Tông sư?
Lúc trước Chúc Vu Sơn có nói, trên hậu thiên cực hạn chính là cảnh giới Tiên Thiên Tông sư, rất trâu bò.
Hai người này đã coi mình là Tông sư rồi?
Hơn nữa.
Dường như bọn họ... còn là người thuộc về một bộ môn nào đó của quốc gia?
Trong nháy mắt, một ý niệm nảy lên trong lòng Tô Mục Nhiên.
"Ah?"
Tô Mục Nhiên thu lại khí thế, thản nhiên nói: "Hung thủ của vụ án mạng liên hoàn là Chúc Vu Sơn ở Tương Tây, hắn ta mượn một xác ướp cổ gần hóa thành cương thi, giết người luyện cương, chẳng qua hắn ta đã bị tôi giải quyết rồi."
Người đàn ông mặc âu phục thở phào nhẹ nhõm.
"Tôi cũng đã đoán được là tiền bối ra tay."
"Lúc đầu tôi cùng Như Yên đều cảm nhận được năng lượng giao động, sau khi chúng tôi chạy tới Bắc Sơn thì tiền bối đã rời đi từ lâu, bởi vì đoán được tiền bối chính là Tiên Thiên Tông sư nên chúng tôi cũng không tiếp tục điều tra nữa."
Hắn ta bắt đầu nịnh hót.
Thế giới hiện nay, người luyện võ vốn đã ít, hơn nữa phần lớn người đều chỉ biết khoa chân múa tay, chỉ mấy quyền đã tưởng rằng mình rất giỏi.
Võ giả có thể tu luyện khí huyết, tôi luyện xương cốt chân chính thật sự là quá ít.
Mà võ giả đã đạt tới hậu thiên cực hạn như Chúc Vu Sơn chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Chớ đừng nhắc tới Tiên Thiên Tông sư.
Nếu có thể tạo quan hệ tốt với một vị Tiên Thiên Tông sư là hay nhất, đương nhiên quốc gia sẽ không chủ động đi trêu ghẹo vị này. Nói cho cùng võ giả tới tầng thứ này, lực lượng, tốc độ, thể năng đã đến mức "siêu phàm", thậm chí có thể khống chế một số "siêu năng lực".
Loại cao thủ này tuyệt đối là tồn tại vô địch.
Người đàn ông mặc âu phục đỡ người phụ nữ mặc áo da dậy, móc ra một viên dược hoàn từ trong túi, đưa cho người phụ nữ mặc áo da phục dụng.
Người phụ nữ mặc áo da tên "Liễu Như Yên", sau khi dùng thuốc rất nhanh sắc mặt của cô ấy đã hồng nhuận hơn một chút.
Tô Mục Nhiên mở pháp nhãn nhìn xem, hắn có thể thấy rõ ràng, “khí” trên người Liễu Như Yên nhanh chóng tăng lên như một ngọn lửa.
"Viên thuốc này, có thể mau chóng khôi phục HP?"
Trong lòng Tô Mục Nhiên thầm động.
Một đấm của hắn thiếu chút nữa đã đấm chết Liễu Như Yên, nhưng sau khi Liễu Như Yên thoáng khôi phục một chút khí huyết, có thể mở miệng rồi, cô ấy lại khom người nói: "Liễu Như Yên vô ý mạo phạm Tông sư, xin Tông sư thứ tội."
Khoát khoát tay.
Tô Mục Nhiên thản nhiên nói: "Không sao, lần sau chú ý."
Hắn cất bước chạy về phía trước.
Trong nháy mắt đã biến mất trong đêm tối.
Thế nhưng trong lòng hắn lại đang âm thầm cười trộm.
Mẹ nó.
Bản lĩnh trang bức này của mình...
Quả nhiên là bẩm sinh.
Khoảng chừng mười phút đồng hồ sau.
Tô Mục Nhiên về tới cửa hàng Zhizha.
Ngồi trên ghế trước máy vi tính, Tô Mục Nhiên trầm tư.
Dựa theo hắn tính toán, từ khi hắn nhận được hệ thống đến hiện tại chỉ mới mấy ngày, mà bản thân hắn cũng không có nhiều kiến thức trên phương diện tu luyện. Nếu hai tên vừa rồi kia đã là người trong ngành đặc biệt của quốc gia, đương nhiên cũng phải biết đôi chút.
Chẳng qua nếu bọn hắn đã coi mình thành cao thủ "Tông sư", tất cung tất kính, Tô Mục Nhiên cũng không thể chủ động đi đâm thủng, nếu hắn đi hỏi mấy vấn đề đơn giản nhập môn ấy thì khác gì không đánh đã khai?
"Mấy thứ này phải tự tìm hiểu một chút thôi."
"Năm đó ông cụ cũng là người trong giới này, không dạy mình tu luyện thì cũng thôi, nhưng thậm chí ngay cả những kiến thức cơ bản nhất cũng không phổ cập cho mình một chút."
Tô Mục Nhiên thở dài, trong lòng cảm thấy rất nghi ngờ.
Nếu truyền thừa Long Hổ Sơn Trương Thiên Sư là thật.
Thái Huyền Kinh cũng là do ông cụ lưu lại.
Chẳng lẽ ông cụ lại không tu luyện chút nào?
Nếu ông cụ có tu luyện đã không đến mức bị tên khốn Chúc Vu Sơn kia đánh đến tận cửa, đúng không?
Mở hệ thống.
Tính danh: Tô Mục Nhiên
Thân phận: Truyền nhân đời thứ sáu mươi sáu của Long Hổ Sơn
Công pháp: Thái Huyền Kinh
Phù chú: Tam Động Pháp Lục
Tu vi / giá trị pháp lực: 389/499
Luyện Thể / HP: 1850 thẻ /1999 thẻ
Điểm công đức: 286 điểm (chuyển đổi)
Không gian trữ vật: 1 mét vuông (+)
Pháp bảo: Tam Ngũ Trảm Tà Thư Hùng Kiếm, Dương Bình Trì Đô Công Ấn.
Điểm công đức đã tích lũy được 286 điểm, chẳng qua đêm nay ầm ĩ lâu như vậy, giá trị pháp lực cùng khí huyết đều có tiêu hao một chút, những tiêu hao này có thể được bù đắp trong nháy mắt nhờ vào điểm công đức.
Chỉ có điều hắn không cần phải làm như vậy.
Chậm rãi tu luyện là được.
"Đúng rồi."
"Trước lúc rời đi nữ quỷ anh Đóa Đóa kia có đưa cho mình một nghiên mực, rốt cuộc đó là thứ gì?"
Tô Mục Nhiên lật tay một cái, lấy ra "Quy Sơn Nghiễn" từ trong trữ vật không gian.
Chắc chắn cái đồ chơi này không phải vật tầm thường.
Đỏ, tím, đen ba màu "khí" tương giao, lại thêm "khí" này cực kỳ mạnh mẽ, há có thể là vật tầm thường?
Nghiên mực, hắn đã nhìn thấy không ít.
Nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy nghiên mực giống "Quy Sơn Nghiễn" này, món đồ này vừa lớn vừa nặng hơn nghiên mực bình thường, hơn nữa toàn bộ nghiên mực là hai màu đỏ vàng xen lẫn, trên nghiên mực còn có hoàng kim lấm tấm, còn có mấy đường âm tuyến ngang dọc vô cùng nhỏ hẹp được hình thành tự nhiên.
Dưới đáy nghiên mực có chữ viết.
Chẳng qua chữ viết ấy đã bị mòn hết, chỉ có thể mơ hồ thấy được một chữ.
Là chữ tiểu triện, tương đối giống với chữ bên trong "Thái Huyền Kinh", Tô Mục Nhiên có thể nhận ra được đây chính là chữ "quy".
Mặt trước có khắc một đầu rùa.
Có thể bởi vì thời gian đã quá lâu nên đầu rùa này cũng hơi mơ hồ.
"A."
Ánh mắt Tô Mục Nhiên khẽ động, chăm chú nhìn chằm chằm vào con rùa được khắc lên kia, vừa rồi... dường như hắn cảm ứng được, có lẽ con rùa được người ta khắc lên này vừa phát ra một luồng lực lượng nhỏ yếu.
"Không đúng!"
"Đầu rùa này không phải được khắc lên, hẳn là... tự nhiên hình thành?"
Đúng lúc này.
Tô Mục Nhiên cảm thấy hoa mắt, thân thể không khỏi lắc lư một cái.
Đầu truyền đến một trận đau nhức.
Trong đầu có một giọng nói truyền đến.
"Keng!"
"Ngươi bị quy yêu công kích, điểm công đức +1, năng lực ngự thủy +1."