Mặc dù vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng từ tận đáy lòng Tô Mục Nhiên lại đang rung động như dời non lấp biển.
Lời của lão già gầy còm què chân này phảng phất như đã mở ra một cánh cửa mới cho hắn... Trên thế giới này thật sự có kỳ nhân dị sĩ tồn tại.
Chẳng qua hắn nghĩ lại một chút cũng cảm thấy bình thường.
Ngay cả truyền thừa của "Long Hổ Sơn Trương Thiên Sư" trong truyền thuyết cũng có thể rơi đến trên người mình, quỷ hồn, cương thi đều xuất hiện, nếu không có kỳ nhân dị sĩ Tô Mục Nhiên sẽ cảm thấy đó là chuyện rất vớ vẩn.
"... ..."
Lão già gầy còm ngẩn người.
Dường như hắn ta không ngờ tới Tô Mục Nhiên lại có thể cứng rắn như thế.
Hắn ta là người nắm đại cục trong tay.
Hắn ta chỉ muốn nói thêm vài lời để thằng nhóc này được chết rõ ràng, đợi khi hắn đến địa ngục rồi cũng tiện thông báo rõ cho Trương Trường Xuân biết... Không, làm sao có thể để hắn xuống địa ngục được?
Giết hắn đi, sau đó lại cắt đầu hắn.
Cũng giống như bốn tên trộm mộ bên ngoài kia, luyện chế đầu hắn thành đèn đầu người, khiến truyền nhân của Trường Xuân lão tặc trọn đời không thể luân hồi!
Lão già gầy còm hút một hơi thuốc.
Nhả khói.
Trong lòng hắn ta vô cùng đắc ý.
Năm đó Trường Xuân lão tặc mạnh hơn chính mình, thế nhưng vậy thì đã sao? Đừng nói mình tu luyện có thành tựu, cho dù mình chỉ dậm chân tại chỗ, hù một tiếng cũng có thể hù chết hắn.
Tô Mục Nhiên chậc lưỡi một tiếng, sờ sờ túi tiền, móc ra một điều... Hongtashan.
Lão già này hơi trang bức quá mức rồi.
Mấy vai phụ nói nhiều đều sẽ chết, chẳng lẽ hắn ta không biết điều này sao?
Mặc dù hắn không biết hậu thiên cực hạn vô cùng trâu bò không ai bì nổi trong miệng lão già kia là có ý gì... Nhưng Tô Mục Nhiên luôn cảm thấy lão già này rất yếu, nếu mình bộc phát toàn lực có thể đánh chết hắn ta một cách vô cùng dễ dàng.
Không phải lão muốn trang bức sao?
A.
Đến, lão cứ thoải mái biểu diễn đi.
"..."
Động tác của lão già này hơi ngừng lại.
Ha ha.
Thanh niên sức trâu.
"Lão phu đến Tây Bắc một chuyến, vốn chuẩn bị quyết một trận tử chiến với Trường Xuân lão tặc, lại không nghĩ tới ông ta đã chết trước khi lão phu đến rồi."
"Ha ha, chết cũng được, không phải ông ta còn có một truyền nhân sao?"
Ông lão phun khói, vừa nhìn đã biết lão ta là một kẻ nghiện thuốc, lão ta thản nhiên nói. "Ta đã từng đi tới cửa hàng Zhizha của ngươi, cũng đã điều tra ngươi... Khí huyết bình thường, cũng chỉ là một người bình thường, xem ra Trường Xuân lão tặc chỉ dạy ngươi Đạo pháp mà chưa dạy ngươi công pháp luyện thể."
"Muốn đánh chết ngươi đại khái chỉ cần một cái tát là xong."
Thế đạo sa sút.
Truyền nhân của Long Hổ Sơn đời sau không bằng đời trước, năm đó Trương Thiên Sư tung hoành thiên hạ, hàng yêu trừ ma Đạo pháp cao thâm, thế nhưng phần lớn Đạo pháp đều đã thất lạc.
Đạo pháp của Trương Trường Xuân dùng để đối phó với quỷ hồn bình thường cũng không tồi.
Nhưng muốn đối phó với một võ giả hậu thiên cực hạn như mình?
Không có chút tác dụng gì cả.
Khóe miệng Tô Mục Nhiên giật một cái... A, thật là giỏi khoe khoang.
Chẳng qua, chính hắn cũng cảm thấy hơi bội phục bản thân mình.
Không biết tố chất tâm lý của mình đã trở nên mạnh mẽ như vậy từ lúc nào?
Đêm khuya.
Ở trong mộ thất trên một ngọn núi hoang.
Xung quanh có xương khô, có thi thể không đầu, bên cạnh còn có một "Vương Ngũ Lục" khởi tử hồi sinh, lại còn có đèn đầu người tung bay phấp phới, phía trước còn có một xác ướp cổ lập tức sẽ biến thành cương thi...
Mẹ nó.
Chỉ mới qua một lát lại có bốn cái xác không hồn tương đối giống với "Vương Ngũ Lục" đi đến.
Phong tử?
Vợ chồng Liễu Kim Long...
Còn người đàn ông trung niên béo ục ịch kia hẳn chính là tên tội phạm bị truy nã mà Trương Đại Niên đã nhắc đến, đúng không?
Năm "cái xác không hồn" vây lấy Tô Mục Nhiên.
Hai ngọn đèn đầu người ngăn chặn lối vào mộ thất.
Giọng điệu của ông lão hơi khàn khàn.
"Nhưng một cái tát đập chết ngươi có vẻ quá lời cho ngươi rồi, không tìm được Trường Xuân lão tặc thì để truyền nhân của ông ta thử thuật pháp của ta cũng được."
"Ta lợi dụng dòng máu cùng sát khí của xác ướp cổ gần hóa cương, bắt đầu bố cục."
"Ha ha."
"Mấy đạo pháp bình thường của ngươi đoán chừng chỉ có thể đối phó với mấy con quỷ mị bình thường."
Đột nhiên Tô Mục Nhiên đứng lên.
Được rồi.
Nghe thế là đủ rồi.
Hắn cũng đã hút xong một điếu Hongtashan.
Khóe miệng hơi vểnh lên, trên mặt Tô Mục Nhiên hiện lên ý cười nhìn về phía lão già gầy còm, nói: "Đúng rồi, lão tên là gì ấy nhỉ? Chúc Vu Sơn?"
"Xin hỏi, lão nói nhiều như vậy mà không định lưu lại chút di ngôn cho mình sao?"
Chuyện này đại khái đã rõ ràng.
Thân thể Tô Mục Nhiên mơ hồ có chút run rẩy.
Ý muốn giết người trào dâng trong lòng hắn.
Sợ hãi?
Hưng phấn?
Nói chung đây là cảm giác không thể biểu đạt thành lời, nó khiến thân thể Tô Mục Nhiên hơi vượt khỏi tầm khống chế.
Lão già gầy còm Chúc Vu Sơn này biến sắc, không ngờ tên nhóc này lại quá không đặt mình vào mắt như vậy!
Hắn ta quát khẽ một tiếng.
"Ra tay!"
Ô ô ô ô!
Trong mộ thất, âm phong mãnh liệt.
Bốn đèn đầu người cũng có hành động, chiếc đèn trong miệng chúng nó lúc sáng lúc tối, đồng loạt bay về phía Tô Mục Nhiên.
Hống hống hống! ! !
Năm "cái xác không hồn" cũng bắt đầu có biến hóa.
Tiếng xương cốt nổ đùng đùng truyền ra từ trong cơ thể bọn hắn, ngay sau đó móng tay màu xanh cũng biến dài ra, răng nanh trong miệng cũng bắt đầu dài nhọn...
Da thịt vốn có màu xanh đen nay dường như lại phát tím lên!
Hai mắt của năm “cái xác không hồn” này cũng đã thay đổi, phóng ra hào quang màu trắng bạc.
"Keng!"
"Ngươi bị quỷ đèn đầu người công kích, điểm công đức +1."
"Keng!"
"Ngươi bị quỷ đèn đầu người công kích, điểm công đức +1."
"..."
"Keng!"
"Ngươi bị cương thi mắt trắng công kích, điểm công đức +1."
"Keng!"
"Ngươi bị cương thi mắt trắng công kích, điểm công đức +1, Luyện Thể +1 (HP +50)."
"Hệ thống nhắc nhở: Bởi vì HP của kí chủ đã đạt tới hậu thiên cực hạn, giá trị Luyện Thể tự động chuyển hóa thành điểm công đức."