"... ..."
Tô Mục Nhiên chớp chớp mắt.
Bên kia di động truyền tới tiếng thét như lợn bị thọc tiết của Lý Tiểu Long, nghe rất khốc liệt.
"ĐM!"
"Mẹ nó nhiều quỷ như vậy sao?"
"Tất cả bọn nó đều đang đuổi tôi... Nhanh, Tô đại sư nhanh cứu tôi."
Lý Tiểu Long lái xe chạy như điên, lúc này, hy vọng duy nhất của hắn ta chính là Tô Mục Nhiên, cũng không để ý tới đèn đỏ đèn xanh gì nữa, trực tiếp tăng lên 100km/h, cũng mặc kệ tiếng còi xe cảnh sát inh ỏi sau lưng.
"Mẹ nó!"
"Điên mất!"
"Đều điên mất!"
"Vừa rồi có người giơ một chiếc xe chạy như điên, mẹ nó hiện tại lại có một tên ngốc dám đua xe ngay trong thành phố."
Có tài xế xe vô cùng phẫn nộ.
Cầm điện thoại di động lên bắt đầu báo cảnh sát.
Sau xe là một vùng sương mù màu máu, sương mù màu máu lấy bé gái mặc áo yếm dẫn đầu, phía sau còn có vô số quỷ ảnh.
Cô bé mặc áo yếm lại khóc.
Toàn bộ quỷ ảnh đang ở đây đồng loạt khóc theo.
Các cô bé càng khóc thì sương mù màu máu lại càng thêm nồng nặc, nguyên một đám đuổi theo nằm sấp trên đỉnh xe Passat, trên cửa sổ xe, trên kính chắn gió...
"Cha, vì sao cha lại không cần con nữa?"
Cô bé mặc áo yếm khóc tới bi thống không gì sánh được, nước mắt nước mũi phảng phất như suối phun —— mà điểm mấu chốt là, mẹ nó nước mắt này có màu máu.
"Mẹ nó chú không phải cha cháu!"
Lý Tiểu Long nhanh khóc.
Trên kính chắn gió hiện lên quỷ ảnh màu máu, đã bắt đầu ảnh hưởng tầm mắt của hắn ta.
Hắn ta mở cần gạt nước.
Mấy quỷ ảnh trực tiếp bị lau thành mưa máu, nước thủy tinh(1) dâng lên, lại chà vài cái ——
(1) Nước thủy tinh. là tên gọi chung cho dung dịch vệ sinh kính chắn gió xe hơi. Nó là một mặt hàng tiêu thụ được sử dụng trong ô tô .
"ĐM."
"Mẹ nó thế cũng được sao?"
"Chẳng lẽ nước thủy tinh + cần gạt nước cũng là một loại lợi khí chuyên dùng để đối phó với quỷ mị, cũng có tác dụng tương đương với kiếm gỗ đào trong phim truyền hình sao?"
Nhưng ngay sau đó.
Lý Tiểu Long phát hiện.
Quỷ ảnh bị cần gạt nước tẩy thành sương máu vẫn chưa biến mất, mà nó hóa thành sương mù chân chính, thuận theo khe hở thủy tinh chui vào phía bên trong xe.
"A a a a!"
"Đi ra ngoài!"
"Tất cả các ngươi cút hết ra ngoài cho ta!"
Lý Tiểu Long oa oa kêu to.
Ở một đầu khác của di động, Tô Mục Nhiên đưa điện thoại di động cách xa lỗ tai, xoay người đi về phía bên ngoài cửa hàng Zhizha, vừa thu thập quỷ nước, trên đường trở về lại đụng phải một nữ quỷ anh "Đóa Đóa", lúc này lại có quỷ nữa sao?
"Conan đi đến chỗ nào thì chỗ ấy sẽ có người chết."
"Mẹ nó không phải bản thân mình đi đến nơi nào thì nơi đó sẽ có quỷ đó chứ?"
Chẳng qua.
Dường như Lý Tiểu Long còn thảm hại hơn.
Tô Mục Nhiên không sợ quỷ.
Ngược lại đối với hắn, một con quỷ còn hấp dẫn hơn cả một xấp nhân dân tệ.
Nếu không hắn cần gì phải đi khắp đó đây chứ.
Nhưng Lý Tiểu Long... đụng phải quỷ thì chỉ còn nước nhanh chân chạy trốn, tất cả tim gan phèo phổi gì cũng đều bị dọa sợ tới sắp nổ tung.
"Chẳng lẽ một câu thuận miệng nói bậy của mình lúc trước lại thành sự thật? Tên khốn kiếp này thật sự có thể chất đặc thù? Dễ dàng thu hút vật âm tà đụng chạm quỷ?"
Nhìn chung quanh.
Cũng không có người.
Khí huyết pháp lực của Tô Mục Nhiên bộc phát, hắn ngồi sụp xuống lại bật lên, chỉ nghe dưới chân răng rắc một tiếng, xi măng trên mặt đường nổ tung, thân thể hắn cũng bay lên cao, nhảy tới trên ban công tầng ba của khu dân cư.
Lại tiếp tục nhảy lên.
Ban công tầng ba ầm ầm sập đổ.
"... ..."
Tô Mục Nhiên xạm mặt lại, đứng trên ban công tầng sáu của khu chung cư nhìn xuống dưới tự nghĩ, có phải bản thân mình đã dùng sức quá độ rồi không? Cũng may lúc này là nửa đêm, không ai thấy cũng không tạo thành sự cố đáng tiếc gì.
Hắn quay đầu lại.
Thầm nhủ lần sau sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.
Thế nhưng bên cạnh.
Phía sau một chậu cây xanh.
Có hai thân thể trần truồng đang hợp lại với nhau, trừng to mắt nhìn mình.
Một nam một nữ.
Nữ tóc quăn dài, mông rất lớn.
Nam cường tráng cao lớn, hai tay nắm lấy vòng eo nhỏ của cô gái, quên cả việc vận động.
Đêm rất tối.
Hẳn là đôi vợ chồng son này thừa lúc đêm tối, muốn đến ban công tìm lạc thú mới? Tìm kiếm mùi vị dã chiến?
Tô Mục Nhiên xấu hổ cười cười.
Sờ sờ chậu cây xanh kia.
"Ừm."
"Trông cái cây này đẹp thật."
Hắn thu liễm lực đạo, thả người nhảy lên, rất nhanh đã nhảy tới tầng thượng. Sau đó hắn lại gia tốc, nhảy lên, lại rơi xuống trên đỉnh một tòa nhà khác.
Đêm tối.
Trên cao.
Tô Mục Nhiên không kiêng nể gì cả, giống hệt người chim đang bay giữa không trung.
Rất nhanh hắn đã phát hiện ra một chiếc Passat điên cuồng lao nhanh trên đường.
Tô Mục Nhiên mượn lực bật người, đi tới trên đường cái.
"Ừm?"
Mắt hắn híp lại.
Chiếc Passat đang phóng vù vù kia, ngay cả đèn xe cũng chiếu ra một màu máu, dù đang cách xa nhau mấy chục mét nhưng Tô Mục Nhiên vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, trên chiếc xe vô số bóng quỷ đang bay lượn.
Trên mui xe.
Trên cửa sổ xe.
Trên kính chắn gió, khắp nơi đều có.
Con ngươi hắn hơi co rụt lại.
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Nhiều quỷ như vậy? Hơn nữa tất cả đều là đứa bé... Không đúng, là cô bé?
Tô Mục Nhiên vươn tay ra, ngoắc ngoắc, ra hiệu cho Lý Tiểu Long dừng xe.
Nhưng tốc độ xe lại không hề giảm đi.
Xe cũng không ngừng lại.
Giờ này khắc này bên trong xe tràn ngập sương máu nồng nặc, cũng có thể vì sương máu quá mức nồng đậm khiến người nhìn mà tưởng trời đang mưa, tí tách, tí tách... từng giọt máu từ trong sương máu rơi xuống, thấm vào mỗi một tấc không gian bên trong buồng xe.
Trong xe đã tích tụ một tầng máu dày.
Lý Tiểu Long cảm thấy đầu của mình hơi choáng váng.
Thần chí không rõ.
Trước mắt đều biến thành sương mù màu máu mông lung.
Dường như phía trước có người đang vẫy chào?
Giảm tốc độ, phanh xe...
Kít!
Một tiếng vang thật lớn.
Xe ngừng lại.
Đã đụng vào người nào rồi sao?
Trong nháy mắt Lý Tiểu Long bị đánh thức từ trong choáng váng, nhìn vô số bóng quỷ trong xe, hắn ta vội vàng cởi đai an toàn ra chạy xuống.
Sau đó.
Hắn ta lập tức thấy Tô Mục Nhiên đang đứng ở trước xe.
Hai tay của hắn đặt lên mũi xe, mà mũi xe cũng đã biến dạng, đang bốc khói nghi ngút.
Hai chân Tô Mục Nhiên cũng cứng rắn lún sâu xuống mặt đất chừng 3, 4cm, bốn phía có vô số khe nứt rậm rạp chằng chịt.
"Lý Tiểu Long!"
"Mẹ nó cậu bị mù rồi sao?"
"Nếu vừa rồi cậu không giẫm phanh hãm tốc độ, sợ rằng bản thân tôi đã không thể cản chiếc xe này của cậu lại."
"... ..."
Lý Tiểu Long há to miệng.
Cái gì mà yêu ma quỷ quái.
F*ck your mother smelly cunt!
Có Tô đại sư ở đây, sợ ngươi cái chim?
Chiếc Passat bản thân mình lái phải có tốc độ hơn 100km/h, cho dù vừa rồi mình kịp phản ứng đạp phanh xe... Nhưng nói cho cùng tình huống lúc ấy là thế nào trong lòng hắn ta rất rõ ràng, đoán chừng nếu phía trước là người thường hẳn đã bị đụng bay xa hơn chục mét, khả năng trực tiếp bị đụng chết là 99%.
Nhưng Tô đại sư thì sao?
Không hề có chút tổn hao nào, trực tiếp đè đầu xe lại.