• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chẳng còn cách nào khác."

"Tôi chưa làm chuyện này bao giờ, ngay cả thủ tục bảo lãnh người ở cục công an là như thế nào tôi cũng không biết, mà trước đây anh họ tôi làm ở cục công an, hơn nữa còn có bạn trong cục công an thành phố, gọi anh ấy đi cùng hẳn sẽ đơn giản hơn nhiều."

Hắc Tử cười khổ một tiếng.

Đây cũng là chuyện không còn cách nào khác.

Từ nhỏ đến lớn hắn ta chỉ mới tới cục cảnh sát hai lần.

Một lần để làm chứng minh nhân dân.

Một lần còn lại là vì dê nhà hắn ta bị người trộm mất.

Thành thật mà nói, hắn ta cũng không ưa người anh họ này chút nào.

Khi còn bé anh ta đánh hắn ta không ít lần, sau khi trưởng thành anh ta thi lên đại học, tốt nghiệp rồi lại dùng mấy vạn đồng đút lót nhờ quan hệ xin vào làm trong cục công an, đi đến đâu cũng luôn một bộ hừng hực khí thế, tài trí hơn người, ở trước mặt bạn bè thân thích còn quở trách hắn ta không ít lần.

Gì mà do hắn ta trước đây không lo học hành cho đàng hoàng, nên giờ chỉ có thể về nhà chăn dê… mấy câu kiểu này không biết anh ta đã nói mấy trăm lần.

Trước đây, dù là tiền tạo mối “quan hệ” hay là tiền mời “mối quan hệ” ăn cơm anh ta đều mượn nhà hắn ta.

"Không sao."

"Mấy người nghèo như chúng ta phải cố gắng học hành để làm gì chứ?"

"Còn không phải là vì có thể sống một cuộc sống tươi đẹp hơn sao?"

"Bạn học của chúng ta lúc trước còn phải học thêm một năm nữa mới có thể tốt nghiệp, còn cậu? Đã là phú ông trăm vạn rồi."

"Chờ cậu mua nhà xong lại mở một nhà hàng lẩu ở đây, đến lúc đó nhìn xem anh họ cậu có còn trưng ra vẻ mặt này nữa hay không.."

Tô Mục Nhiên vỗ vỗ bả vai Hắc Tử.

Lúc này, Hắc Tử lại nhỏ giọng, nói: "Đúng rồi, lão Tô, chờ sau khi xử lý xong chuyện bên này cậu có hứng thú đi kiếm một số tiền lớn với tôi không? Chỗ nhà cũ của chúng ta lúc trước đó, mấy năm nay người dân nơi ấy vẫn đang điên cuồng đào bảo, nghe nói gần đây còn có người khai quật được không ít thứ tốt."

"Tôi biết một chỗ rất tốt, tuyệt đối sẽ có bảo bối, gần đây ngay cả ngủ tôi cũng mơ thấy nó nhiều lần, mẹ nó nhất định là thần tài đang báo mộng cho tôi."

"Đoạn thời gian trước, tôi đã mua một ít máy móc tầm bảo trên mạng, chờ sau khi trở về chúng ta có thể khởi công bất kỳ lúc nào."

Máy móc tầm bảo là gì đương nhiên Tô Mục Nhiên biết rõ, kỳ thực đó chính là một loại máy rada dò xét, mỗi khi cảm ứng được mấy loại sắt đồng vàng bạc được chôn dưới đất nó sẽ phát ra âm thanh, cái đồ chơi này có thể mua được trên Taobao, giá rất rẻ, chỉ cần mấy nghìn đồng là được, nếu muốn mua loại máy tốt hơn một chút thì cần một hai vạn.

Mấy năm gần đây, bên phía Tây Bắc rất thịnh hành việc “đào bảo” này.

Đặc biệt là mấy năm trước, người ta đào ra được một số tiền cổ lớn ở một làng thuộc Thông Thành, lần đó còn có rất nhiều người tranh giành cướp đoạt một trận, cuối cùng cục công an huyện, lực lượng võ trang, thậm chí ngay cả đại đội đặc công cũng được huy động để trấn áp bạo động.

Chuyện này cũng đã được đưa lên báo.

Có người nói cuối cùng, không tính tới số tiền các thôn dân cướp trộm đi được, chỉ riêng quốc gia đã tịch thu được hai xe tải, tổng cộng hơn ba mươi tấn.

"..."

"Đào cái em gái cậu."

"Mẹ nó đây không phải là trộm mộ sao?"

Tô Mục Nhiên trừng mắt liếc qua, nhỏ giọng mắng: "Được rồi, đừng quên chúng ta còn đang ở cục công an, ít nói mấy chuyện này ở đây đi, cậu không sợ đột nhiên có công an xuất hiện vô cổ cậu lại sao? Chờ khi bảo lãnh người xong xuôi rời khỏi nơi này rồi lại bàn tiếp."

Nói đến đây.

Đột nhiên Tô Mục Nhiên nhớ lại một việc.

Hình như người phụ nữ mặc áo da cùng người đàn ông mặc âu phục bị một quyền của mình đả thương tối hôm qua, cũng đã từng xuất hiện ở công viên Hoàng Hà.

Lúc đó sau khi hắn xử lý nữ quỷ xong chuẩn bị ngự thủy rời đi, trong lúc quay đầu nhìn thoáng qua cầu treo của công viên Hoàng Hà đã nhìn thấy hai người đứng trên cầu.

Nữ streamer cùng trợ lý của cô ấy cũng đang ở đó.

Có lẽ nào...

Là vì nữ streamer kia quay được động tĩnh ở dưới nước lúc ấy, cộng thêm tình cảnh mình đang ngự thủy, từ đó mới bị hai nhân viên đặc thù của quốc gia bắt tới đây không?

Này mẹ nó.

Có thể lắm.

Chẳng lẽ bản thân mình đã bị livestream truyền lên mạng rồi sao?

Thế nhưng lúc ấy tối như vậy, hơn nữa khoảng cách lại xa, dưới mặt nước sóng biển còn đang cuồn cuộn, hẳn là không thể quay được khuôn mặt mình, đúng không?

Vào cửa chính của cục công an thành phố.

Anh họ của Hắc Tử bắt đầu gọi điện thoại.

Rất nhanh đã có một người mặc đồng phục cảnh sát chạy ra, đây là một người thanh niên có tuổi xấp xỉ với anh ta, hai người hàn huyên một trận sau đó anh ta mới nói đến chính sự, cảnh sát kia vừa nghe thấy chuyện này lập tức nhíu mày.

"Lý Đạc à, thật xấu hổ."

"Chuyện này có hơi phiền toái."

"Nghe nói nữ streamer kia là do cấp trên trực tiếp hạ lệnh bắt, có thể thả người hay không còn phải xin phép mới biết được."

"A?"

Hắc Tử thấy rõ ràng, sắc mặt của anh họ "Lý Đạc" không được tốt lắm.

Tôi chạy từ xa tới đây tìm cậu là vì muốn nhờ cậu giúp một chuyện, không lẽ cậu không nể mặt mũi của tôi chút nào sao? Mặc dù không nói thẳng ra miệng nhưng trong lòng anh ta lại rất khó chịu, người như thế, dù sao cũng là người trời sinh đã có một loại cảm giác ưu việt hơn người khác.

Người khác tìm anh ta muốn nhờ anh ta giúp vài chuyện.

Thì anh ta lại bày ra dáng vẻ khó xử như người ta muốn giết chết mẹ của anh ta vậy.

Anh ta tìm người khác nhờ giúp đỡ mà cứ như người khác thiếu nợ anh ta vậy, một lần không giúp được trong lòng anh ta lập tức nảy sinh khúc mắc.

Nụ cười của anh ta trở nên hơi gượng ép.

Quay qua nói với bạn của anh ta: "Không sao, khoảng thời gian này tôi bề bộn nhiều việc, vất vả lắm mới có thể đến thành phố một chuyến, ở lại thành phố vài ngày xem như giải sầu trước đã, chuyện này mong cậu lưu tâm nhiều hơn, giúp tôi hỏi thăm một chút."

Lý Đạc nhìn thoáng qua Hắc Tử, dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn ta.

Sau đó anh ta lại nhìn về phía người bạn kia của anh ta, nói: "Nữ streamer kia là bạn của em họ tôi, tối nay em họ tôi sẽ làm chủ mời mọi người cùng đi ăn một bữa..."

Chính anh ta trực tiếp quyết định.

Sau khi lên tiếng chào hỏi lại cười nói: "Được rồi, cậu đi làm việc trước đi, buổi tối chúng ta lại gọi điện thoại liên lạc."

Sau đó, anh ta xoay người muốn rời đi.

Hắc Tử chuẩn bị theo sau, nhưng lại bị Tô Mục Nhiên ngăn cản.

Lý Đạc dừng bước, xoay người nghi ngờ nói: "Thế nào? Người ta đã nói phải xin phép cấp trên một chút, cậu còn không định đi sao? Đi trước tìm khách sạn ở lại một ngày, có chuyện gì đợi tối lên bàn cơm rồi lại bàn bạc sau."

"Không sao, anh họ, chuyện này có anh họ ra tay là em yên tâm rồi."

"Không cần vội."

Hắc Tử cười cười.

Hắn ta muốn lôi Tô Mục Nhiên đi.

Hắn ta biết rất rõ tính khí của người anh họ này, mà tính khí của Tô Mục Nhiên là thế nào, đương nhiên hắn ta cũng biết.

Nếu hai người này trở mặt với nhau, không chừng sẽ trở mặt ở ngay cục cảnh sát thành phố này cũng nên.

Tô Mục Nhiên không nhúc nhích.

Đương nhiên Hắc Tử không thể kéo hắn đi được.

Hắn cười cười, nói: "Hắc Tử, chỉ có chút chuyện lớn như cái rắm mà thôi, còn cần phải phiền toái như vậy sao? Cái gì mà mời khách ăn cơm, phí tiền như vậy làm gì."

"Ơ?"

"Người anh em, cậu là bạn của Dương Vạn Thành sao? Giọng điệu thật không nhỏ."

Trong lòng Lý Đạc vốn đã không thoải mái, lúc này lại càng trực tiếp cười lạnh, nói: "Thế nào? Ý của cậu là cậu có thể giải quyết chuyện này, không cần tôi đúng không?"

Hắc Tử vừa muốn mở miệng.

Lý Đạc lại trừng mắt liếc hắn ta một cái, mắng: "Mẹ nó cậu có bạn bè trâu bò như thế còn gọi anh tới làm gì? Được rồi, chuyện này cứ để bạn của cậu xử lý đi, anh sẽ không nhúng tay vào."

Nói xong, anh ta đút hai tay vào túi.

Đi qua một bên đứng.

Từ trên cao nhìn xuống Tô Mục Nhiên, ánh mắt kia rõ ràng đang nói: Đến, đến, cậu trâu bò thì cậu tự xử lý đi.

Tô Mục Nhiên phì cười.

Từ sau khi nhận được hệ thống hắn cũng đã từng vênh váo như vậy.

Thế nhưng, sau khi vênh váo xong rồi cũng thôi.

Cho tới bây giờ hắn chưa từng nghĩ tới, ngày nào cũng đi ra ngoài trang bức, vả mặt, giẫm lên người khác để khiến mình nổi bật.

Không cần phải vậy.

Nhưng mẹ nó.

Không ngờ hiện tại lại có người tự đặt mặt xuống dưới đế giày của mình, còn trưng ra bộ dạng cao ngạo khinh thường nhìn mình.

Nếu mình không đạp xuống.

Tô Mục Nhiên cảm thấy trong đầu không thể thông suốt.

Hắn vỗ vỗ bả vai Hắc Tử, cười nhạt nói: "Không cần phải vội, đợi tôi gọi một cuộc điện thoại, lát nữa người sẽ được thả ra thôi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK