Vẻ mặt bé gái rất chân thành.
Cô bé không biết trả lời như thế nào, cho nên muốn vươn ra tay sờ sờ đầu của bé gái...
Sau đó.
Tay cô bé xuyên qua đầu của bé gái.
Phảng phất như nơi đó chỉ có không khí.
Hộ sĩ béo không nhìn thấy một màn này, chỉ không nhịn được nói. "Cút đi, nơi này là khu giải phẫu quan trọng, người nhà của cháu đâu? Nhanh đi tìm ba mẹ cháu đi."
Bé gái cũng không tức giận.
Chỉ quay qua nhìn cô bé mặt mũi còn đang trắng bệch, hỏi một lần nữa: "Chị, chị không cần con của chị nữa sao?"
Liếm liếm khóe môi.
Cô bé cảm thấy yết hầu hơi khô.
Thậm chí thân thể của cô bé cũng đã bắt đầu hơi run rẩy lên.
"Chị rất muốn, chị cũng muốn giữ lại đứa bé này, thế nhưng chị còn chưa kết hôn mà bạn trai chị cũng không đồng ý, chị còn biện pháp nào khác đâu?" Tuy rằng cô bé đã cố gắng hạ giọng khi nói chuyện, tuy nhiên lại khiến người ta cảm thấy dường như cô bé đang rít gào.
Bé gái nghiêng đầu.
Trầm ngâm trong chốc lát.
Lại gật đầu.
Nói: "Cho nên, là cha của nó không cần nó nữa sao? Cũng không cần chị nữa?"
Bé gái lại ngẩng đầu lần nữa, nhìn về phía cô bé, nói tiếp: "Chị, em dẫn chị đi báo thù nhé, có được hay không?"
Bé gái vẫy vẫy tay.
Thân thể của cô bé run lên.
Vẻ mặt cũng trở nên đờ đẫn, cô bé đứng dậy như một con rối, lờ đờ đi theo sau lưng bé gái kia.
Hộ sĩ béo cũng không cảm thấy có gì khác thường, bà ta chỉ cho rằng cô bé này lại thay đổi ý định, vì thế mới cười lạnh nói: "Đi thôi, chờ mấy ngày nữa cho dù cô có đổi ý quay lại đây, bệnh viện chúng tôi cũng sẽ không làm giải phẫu cho cô đâu."
"Mà phí đặt lịch phẫu thuật lúc trước cũng không được trả lại."
"Hừ."
"Phòng khám bệnh của chúng tôi tháng nào cũng nhận hơn 35, 40 người tới giải phẫu, còn chưa từng thấy ca giải phẫu nào phiền toái như vậy."
Phòng khám bệnh tư nhân.
Nên nề nếp của nó cũng không nghiêm khắc như bệnh viện.
Hơn nữa thật ra hộ sĩ này chính là "bà chủ" của phòng khám bệnh tư nhân, quyền lợi của bà ta rất lớn, bình thường chồng bà ta đi làm ở bệnh viện thành phố, thỉnh thoảng mới quay về đây thực hiện mấy ca giải phẫu, mười mấy người trong phòng khám này có ai dám không nhìn sắc mặt của bà ta?
Bé gái vừa bước đi được mấy bước lại dừng bước.
Quay đầu lại.
Trên mặt bé gái hiện lên vẻ tức giận.
Trong nháy mắt, váy trắng của bé gái cùng áo thun in hình Peppa Pig đều chuyển thành màu máu.
Nhiệt độ không khí trong cả phòng khám bệnh cũng bắt đầu giảm xuống.
Trong hành lang tràn ngập máu tươi, trực tiếp biến thành một thế giới đỏ ngòm.
Trong miệng bé gái phát ra một tiếng thét chói tai.
Tiếng thét này đinh tai nhức óc, nhưng chỉ có hộ sĩ béo có thể nghe được.
Bà ta ôm đầu buồn bực kêu lên một tiếng, sau đó trực tiếp té ngã trên mặt đất, thất khiếu chảy máu.
Trong hành lang tràn ngập sương máu, sương máu này khuếch tán vô cùng nhanh, đồng thời mùi máu càng lúc càng nồng nặc, thậm chí ngay cả trên sàn nhà đều có mấy giọt máu hội tụ lại, vẻn vẹn chỉ mấy phút, cả phòng khám bệnh đã triệt để hóa thành một thế giới đỏ ngòm.
Trong sương máu, từng bóng dáng một hiện thành hình.
Là mấy đứa bé.
Có đứa bé bảy tám tuổi, cũng có đứa bé năm sáu tuổi, cũng có mấy đứa bé lớn xấp xỉ bé gái kia.
Thậm chí...
Còn có mấy đứa bé chỉ mới tập tễnh theo họ, bò dưới đất.
Vô số bóng người rậm rạp chằng chịt đi theo sau lưng cô bé cùng bé gái, cùng nhau đi thẳng trong sương máu, oán khí, lệ khí, sát khí càng ngày càng đậm, thậm chí ngay cả những bệnh nhân đang nằm viện kia cũng bị ảnh hưởng đến.
Bọn họ không nhìn thấy những thứ này.
Nhưng không có nghĩa là bọn họ không cảm thấy lạnh.
"Chị."
"Chị không cần sợ."
"Chúng em dẫn chị đi báo thù."
"Mấy chị em chúng em đều là những đứa bé bị cha mẹ vứt bỏ."
"Chị, chị nói xem, vì sao nhiều bậc làm cha lại chỉ thích con trai, không thích con gái vậy?"
"Ngay cả mẹ cùng bà nội, rõ ràng chính bọn họ là phụ nữ thế nhưng bọn họ cũng chỉ thích cháu trai cùng con trai, không thích cháu gái cùng con gái."
Giọng nói của bé gái rất nhẹ, nhỏ nhẹ tới mức không thể nghe thấy.
Cô bé bị bé gái khống chế.
Nói không ra lời.
Nhưng bé gái vẫn đang tiếp tục đặt câu hỏi, cười đến ngây thơ xán lạn: "Cho nên những người này thực sự đáng chết, chúng ta phải tìm đến từng nhà, từng nhà một để báo thù..."
"Đầu tiên là đi tìm bạn trai của chị đi, có được hay không?"
... ...
Thành bắc.
Cửa hàng Zhizha.
Tô Mục Nhiên vừa về đến nhà, di động lại vang lên.
Nhìn thoáng qua số điện thoại hiện trên màn hình, Tô Mục Nhiên cười lạnh một tiếng, nhận điện thoại.
"Đã nửa khuya rồi cậu có thể bớt khùng đi không?"
"Lý Tiểu Long, nếu như cậu không cho tôi một lý do hợp lý, cậu có tin ngày mai tôi sẽ đánh nát Passat của cậu không?"
Đồ ngốc này.
Mỗi ngày oán giận Passat của hắn ta là thứ rác rưởi.
Tô Mục Nhiên đã sắp không thể nhịn được nữa.
Đầu bên kia điện thoại.
Lý Tiểu Long thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.
"Tô đại sư."
"Không tốt."
"Bên phía thành nam có một phòng khám bệnh tư nhân, nơi này có quỷ gây chuyện."
Hắn ta đang trốn ở trong xe.
Trên cổ hắn ta còn có một "đứa bé" đang bám chặt.
Đứa bé cười ha ha ha không ngừng, bay đến trên tay lái ngồi xuống, hai chiếc đùi nhỏ không ngừng dao động, giọng nói ngây ngô của trẻ con vang lên: "Cha, sao bây giờ cha mới tới thăm con?"
Vừa rồi trong phòng khám.
Sau khi tiếng thét chói tai kia vang lên.
Bé gái cản đường hắn ta đã chạy đến phòng khám bệnh, thế nhưng vật nhỏ đang nằm úp sấp trên cổ mình này lại chạy ra.
Lý Tiểu Long sắp khóc.
Con mẹ nó có phải ngươi đã nhận lầm người rồi hay không?
"A?"
"Chị, chị."
Đứa bé mặc yếm chỉ ra ngoài, rất là hưng phấn.
Lý Tiểu Long quay đầu, nhìn thấy cô bé đã cãi nhau với bạn trai ở quán xiên nướng lúc trước, lúc này cô bé như cái xác không hồn từ trong phòng khám đi ra.
Hắn ta chớp chớp mắt, nhìn kỹ lại.
Bên cạnh cô bé là một bé gái tết tóc đuôi ngựa, cả người tràn ngập màu máu.
Bé gái nắm lấy tay của cô bé, chân không đạp đất phiêu phù về phía trước.
Sau lưng mấy cô bé ấy còn có vô số bóng người...
Những cái bóng này dường như không phải quỷ, nhưng tuyệt đối không phải người, thân thể của bọn họ đều bị bao trùm dưới màn sương máu, vừa đi vừa nhảy chân sáo, có vẻ cực kỳ hài lòng.
"Thứ đồ gì vậy?"
Lý Tiểu Long vô thức lầm bầm một câu.
Bé gái mặc áo yếm đang ngồi trên tay lái ăn ngón tay của mình, nói: "Mấy cô ấy đều giống như con, đều là đứa bé bị cha mẹ vứt bỏ."
"Còn chưa ra đời đã bị bỏ rơi."
"Cha, vì sao cha lại không cần con nữa?"
Bé gái mặc áo yếm ngừng cười, nhìn thẳng về phía Lý Tiểu Long.
Con ngươi của bé gái đột nhiên chuyển sang màu máu.
Dùng hết sức.
Răng rắc.
Đầu ngón tay còn đang ở trong miệng trực tiếp bị cắn đứt.
Răng rắc răng rắc.
Bé gái nhai nuốt đầu ngón tay của chính mình, khóe miệng có giọt máu chậm rãi nhỏ xuống.
A a a a a! ! ! !
Lý Tiểu Long hét thảm một tiếng, vô cùng chói tai.
Trực tiếp nắm lấy bé gái kia ném ra ngoài cửa sổ.
Di động còn chưa tắt máy.
Lý Tiểu Long hét lớn: "Tô đại sư, nhanh cứu tôi, con gái của tôi muốn ăn tôi..."