• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quay trở lại chiếc hàng không mẫu hạm đang trên đường đến nước Bách Việt. Lúc này Phong và Thiết Khai đang thảo luận sôi nổi về việc chế tạo kiếm cho Phong. Thiết Khai vơ lấy cây bút và quyển sổ bắt đầu đi quanh Phong rồi dùng giọng của thầy giáo hỏi bài học sinh mà hỏi Phong:

- Rèn vũ khí nào cũng vậy, từ dài như trường thương đến ngắn như dao găm, từ lâu đời như cổ điển đến mới mẻ như hiện đại đều cần có sự phù hợp với người dùng, không nhiều thì ít. Vậy ngài dược sĩ kiêm kiếm sĩ của chúng ta đây là ma sư dạng gì nào?

- Ừ thì ta là nội sư thuần chất mộc hệ...

- MỘC HỆ! Mộc hệ lại đua đòi làm kiếm sĩ. Ừm, ít ra thì còn là nội sư, vậy cách đánh và phong cách chiến đấu của ngươi như thế nào?

- Ta chủ yếu dùng "toái thức" từ quân đội, chiêu thức chủ yếu là chém...

- TOÁI THỨC! Mộc hệ mà lại dùng toái thức từ quân đội. Thôi được rồi, thế thì ngươi có định phụ trợ hay kết hợp với bí chiêu gì không?

- À, ta định kết hợp với độc tự chế, chủ yếu là...

- DÙNG ĐỘC! Toái thức mà lại đi dùng độc?

Phong khó chịu khi bị Hoả Thiết Khai ngắt lời liên tục, hắn trừng mắt với Thiết Khai:

- Nhắc lại là được rồi, có cần phải quát lên đến như thế không?

- Xin lỗi, nhưng mà, dược sĩ, kiếm sĩ, mộc hệ, toái thức... Nó chả liên quan gì đến nhau cả. Hơn nữa sao lại dùng độc, kiếm sĩ mà lại dùng độc nó hèn lắm.

- Làm sao, dùng độc thì làm sao? Ai đặt ra cái quy định rằng kiếm sĩ thì không được dùng độc. Ngươi đã bao giờ thấy kiếm sĩ dùng độc chưa, chưa đúng không. Chưa thấy thì tại sao lại biết nó hèn, có phải ngươi đang phân biệt đối xử đúng không?

Thiết Khai cứng họng không trả lời được, Phong cũng không vì được đà mà móc mỉa thêm mà bắt đầu trình bày ý tưởng kết hợp độc vào thanh kiếm của mình. Thiết Khai nghe xong có vẻ xuôi xuôi, hắn nói:

- Ý tưởng cũng khá đấy, nếu mà cậu tự tin vào khả năng chế độc của mình thì ta sẽ chốt hình dáng, cơ cấu và cách hoạt động của thanh kiếm.

Vấn đề cuối cùng là về nguyên liệu chế tạo thanh kiếm, quặng sắt tất nhiên là bị bỏ qua một bên nguyên liệu tốt nhất là gỗ từ cây hệ mộc và thủy. Vì Phong dùng toái thức nên những loại cây hệ thủy bị bỏ qua một bên vì những loại này không đủ cứng và dài, Thiết Khai đề xuất cho Phong một vài giống cây làm gỗ như thiết nhiên, tượng thú, xoang xử... Hoả Thiết Khai cũng nói thêm, tuy rằng những loại cây này có độ cứng khá cao, nhưng vì thanh kiếm này rèn theo cách hiện đại và Phong dùng nhiều loại độc, nên những kết cấu bên trong rất là nhanh hỏng và khó có thể phục hồi bằng ôn dưỡng bằng thẩm thấu. Phong bỗng nhớ đến một loại gỗ mà hắn đã từng đọc trong một cuốn sách cổ (đúng ra là Solas đọc được rồi chỉ cho Phong) rồi hỏi Thiết Khai về nó. Thiết Khai nghe Phong hỏi thì nhíu mày suy nghĩ một hồi rồi thận trọng trả lời Phong:

- Ta cũng đã từng nghe về loại gỗ này, nó thường được ví như là chí tôn mộc; cứng hơn sắt thép, thủy hoả bất xâm, thậm chí có nhà khoa học còn cho rằng loại cây này không đứng trong ngũ hành nữa. Nếu mà dùng nó làm kiếm thì không lo sứt mẻ và không sợ độc làm hư hỏng bên trong, không chỉ là hợp với ngươi mà nó hợp với tất cả những kiếm sĩ dùng hệ mộc.

Nghe vậy mắt Phong sáng rực, hắn vội vàng hỏi Thiết Khai xem loại gỗ đó ở đâu để rồi tụt hứng khi nghe được câu trả lời của Thiết Khai:

- Không biết. Loại gỗ này chỉ được ghi ở trên sách vở chứ chưa ai nhìn thấy tận mắt. Có khi nó còn hiếm ngang với mộc chí thạch ta đang tìm kiếm.

Nhìn thấy sự thất vọng tràn trề trong mắt Phong, Thiết Khai vội an ủi ngay:

- Tuy rằng nó hiếm nhưng không phải là không có, quên rằng chúng ta đang đến vạn thụ sâm lâm sao. Nếu may mắn có khi cậu có thể tìm được cả mộc chí thạch lẫn loại cây kia ấy chứ. Mà công chúa là sứ giả được đích thân vu bà chỉ định đấy, cậu thử đi hỏi xem sao có khi lại có thu hoặch lớn không chừng.

- Công chúa á, từ khi lên tàu cô ấy ở lì trong phòng để nghiên cứu mấy quẻ bói được gửi. Chỉ khi nào ăn mới thấy mặt cô ấy, coi bộ công chúa đang gặp khó khăn với mấy tấm hình.

Thiết Khai nghe vậy thì tỏ vẻ đồng cảm với công chúa, hắn nói với Phong:

- Trước ta cũng nhờ công chúa dạy giải bài, nhưng mới học đến đoạn đầu thì chịu chết. Có 78 lá bài; mỗi lá bài lại có đến năm, sáu ý nghĩa khác nhau rồi khi lá chính gặp lá phụ nó lại ra năm đến sáu ý nghĩa khác nhau nữa. Mà có phải một hai lá gì cho cam đâu, mỗi lần bói thường thường phải dùng hơn chục lá bài, vấn đề càng lớn thì bài dùng càng nhiều, cách trải bài càng phức tạp. Có lần ta thấy công chúa dùng tận hai mươi, à không là tận hai mươi tư lá là một lúc, bài trải ra nhìn như mạng nhện luôn; vụ đấy công chúa mất hơn một tuần mới giải ra được. Mà đấy không phải là phần khoai nhất, nếu chỉ là các tổ hợp ý nghĩa thì đến vài chục tỉ cái tổ hợp ta vẫn có thể dùng siêu máy tính lo được, nhưng phần cốt lõi trong giải bài là khi đọc xong các tổ hợp phải biến nó thành một câu chuyện. Trời ạ, kiếm đâu ra một siêu máy tính biết viết truyện bây giờ, còn nếu bắt ta gộp mấy đống bài đấy thành một câu chuyện thì thà kêu ta đi làm chính khách còn dễ hơn...

Để không phải nghe Hoả Thiết Khai rên rỉ thêm, Phong lấy lí do về phòng nghỉ. Tính từ lúc mới bước vào tầng ngầm rồi Hoả Thiết Khai khoe găng tay rồi phác thảo thanh kiếm cho Phong thì đã tốn đến tận hơn ba tiếng, ngoài trời cũng đã muộn nên Thiết Khai cũng không giữ Phong lại mà chỉ hẹn Phong mai đến phòng này để cùng hắn thảo luận chi tiết thanh kiếm của Phong. Những ngày tiếp sau đó Phong sinh hoạt theo quy luật bất biến, sáng đi đấu tập với đội hộ vệ, chiều đến phòng thí nghiệm ngầm để thiết kế kiếm, tối về phòng đọc sách. Cứ như thế ngày tiếp ngày, rồi con tàu cũng đã đến nơi nó cần đến: Vạn thụ sâm lâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK