Sáng hôm sau.
Thiết thành vừa đi vừa giảng giải tiếp cho Phong về thế giới nội sư:
- Tất nhiên là nội sư có phân cấp tu luyện, nội sự và ma sư đều được chia thành bốn cấp. Bốn cấp thôi! Cậu nghĩ kiểu gì mà kêu đến mười hai, mười ba cấp rồi tam với cả tứ phẩm. Còn trúc cơ với nguyên anh là cái gì, ai dạy cậu mấy cái linh tinh đấy vậy. Bốn cấp của nội sư không chia theo số lượng nội năng hay ma năng, mà chia theo mức độ thành thạo. Tất nhiên phải có đủ nội năng thì mới thể tăng được mức độ thành thạo của mình. Đủ lượng thì chất mới đổi được.
Cấp một bắt đầu từ khá sớm, gồm ba bước cơ bản. Bước một: sơ học. Cấp này nội sư, ma sư học từ những thứ cơ bản nhất. Đúng như cái tên, nội sư cấp này cũng chỉ coi như là học sinh. Những đứa trẻ có tiềm năng sau khi được giám định sẽ vào từng trường lớp riêng biệt. Ở đây, ngoài những kiến thức văn hoá, người ta sẽ dạy học sinh về điều chỉnh tần suất hô hấp, sử dụng hơi thở để nâng cao nội lực hay ma lực. Cơ địa mỗi người một khác nhau, nên hệ cũng mạnh yếu rồi biến hóa khác nhau. Những người học xong bước một thì sẽ điều chỉnh được hơi thở để nâng khả năng tích trữ của mình.
Bước hai là xác định, học sinh được dạy hệ của mình mạnh hay yếu có những biến hóa gì khi tác động với các hệ khác. Bước này chứa nhiều khối lượng kiến thức nhất và cũng là chiếm thời gian nhiều nhất. Bước hai cũng có thể học song hành với bước một nếu người học đủ tài năng.
Bước ba là lựa chọn. Người học sẽ được giới thiệu và học qua những công việc liên quan đến hệ của mình. Tùy theo tình hình mà nhà trường sẽ định hướng và khuyến khích học sinh đi theo con đường nào. Không phải cứ có nội năng thì sẽ làm chiến sĩ và cũng không phải có ngoại năng thì sẽ làm pháp sư, thời đại chiến tranh cũng đã qua nhiều năm rồi.
Để nói đúng ra cấp một là cấp học sinh, tùy theo năng lực và giác ngộ thì có người nhanh có người chậm. Thường thường là mất độ chục năm, đến năm 16-17 tuổi là có thể tốt nghiệp. Có những thiên tài chỉ mất một năm nắm bắt được hơi thở, hai đến ba năm nắm bắt được hệ. Còn công việc thì toàn được săn đón bồi dưỡng bởi các công ty lớn, nên mười tuổi đã có giấy tốt nghiệp.
Cấp một cũng không nhất thiết là phải đến trường, đi học mới được công nhận. Chỉ cần ngươi show ra nội năng hay ngoại năng trên 3000 thì người chắc chắn biết được cách “thở” và nắm bắt,được hệ, còn việc người học ở đâu thì kệ ngươi.
Cấp hai là nắm bắt. Vì cơ địa mọi người khác nhau, nên các biến hóa hay tương tác với các hệ khác cũng như với thế giới cũng khác nhau. Việc tìm hiểu ở cấp một chỉ coi là da lông thôi. Cấp hai là đào sâu nghiên cứu chính cơ thể mình, để áp dụng vào thực tiễn một cách tốt nhất. Thời gian nắm bắt của cấp hai là không có giới hạn bởi thời gian hay là lượng nội năng. Cánh cửa từ cấp hai lên cấp ba nhiều người tìm hiểu cả đời, nội lực lên 3-4 vạn cũng không mở ra được. Theo như những cao thủ nói, nếu muốn lên đỉnh cấp hai thì dễ, còn muốn vượt qua còn cần ngộ tính và nhân duyên.
Cấp ba: sáng tạo. Ai lên đến cấp này đều được gọi là thiên tài danh chấn một phương. Sau khi nắm bắt rõ ràng hệ của mình, thì đúng như cái tên người lên cấp ba có thể sáng tạo ra những cái mới. Những cách mới, con đường mới mà người thường khó thể nào mà làm nổi. Vì đã lên được đẳng cấp sáng tạo, nên những người cấp này thường có được những cách hấp thụ ma lực riêng. Số lượng và chất lượng ma lực ở người cấp ba, người ở cấp hai không thể nào so sánh được. Nội lực, ma lực có thể tăng bằng cách hít thở, nếu hít thở đúng cách thì có thể tăng lên tầm 1 đơn vị/ngày. Tùy theo từng người mà số lượng ít hoặc nhiều hơn một ít nhưng không đáng kể. Nội lực nếu dùng hết sau khi nghỉ ngơi cũng sẽ từ từ phục hồi. Môi trường sống dồi dào ma lực hay không cũng tác động đến mức tăng và thời gian hồi phục của nội sư và ma sư. Nhưng trừ khi làm công việc đòi hỏi cần lượng ma lực lớn người ta mới tìm đến nơi đó để làm việc hay tu luyện. Còn nếu không phải chiến tranh, những công việc thường ngày chỉ ngốn vài nghìn ma lực thì dư sức.
Phong nghe xong thì thắc mắc hỏi Thiết Thành:
- Ngài mới kể về ba cấp thôi còn cấp thứ bốn thì sao?
Thiết Thành trầm ngâm:
- Từ cấp hai lên cấp ba đã rất khó rồi. Cấp bốn từ lâu đã được người ta coi như là truyền thuyết. Ta sống hơn nửa đời người rồi, người cấp ba đã gặp nhiều nhưng chưa hề nghe nói có người cấp bốn nào có mặt trên đời. Vì chỉ tồn tại trong truyền thuyết nên có nhiều người gọi nó là cấp Thần, siêu việt hơn con người. Nhưng thôi, đừng suy nghĩ viển vông cao xa làm gì, muốn trở thành kiếm sĩ thì bước đầu tiên là phải qua cấp một. Với lượng nội lực tầm 8000 của cậu thì đương nhiên là cậu biết cách “thở” rồi đúng không? Có thể cậu không để ý nhưng tần suất thở của cậu khác với tần suất thở của người khác. Việc “thở” ăn vào trong máu để mình làm việc đó như là một hành động vô thức hàng ngày được coi là một trong những tiêu chuẩn tốt nghiệp cấp một đấy.
Thật như vậy, Phong đã để ý nhịp điệu thở của cơ thể mình khác với người thường: hít vào hai nhịp sâu rồi thở ra bảy nhịp ngắn và nhẹ. Cũng là sự hưởng lợi miễn phí từ cơ thể này, nếu mà để học “thở” trong 3-4 năm nữa thì thôi có khi Phong endgame làm ván mới. Còn tri thức thì có thể từ từ bồi đắp, còn một đống dữ liệu từ linh hồn cũ chưa được Phong đồng bộ ở trong đầu đây này.