Sau bảy ngày bay thì chiếc hàng không hẫu hạm cũng đã đến được đích. Người bên vạn thụ sâm lâm đã sắp xếp chỗ hạ cánh cho con tàu từ vài ngày trước ở trong bìa rừng. Vì chiếc mẫu hạm này có thể lên thẳng, nên điểm đáp không cần đường băng mà chỉ cần bằng phẳng, bên vạn thụ sâm lâm làm việc này rất tốt, nguyên một mảng rừng được biến thành bãi đất trống phẳng lì đến một ngọn cỏ còn không có. Để đảm bảo bí mật cho việc hạ cánh của con tàu, vu bà còn cho người lập huyễn trận che mắt trên cao và trồng một dàn thụ âm ngay gần điểm đáp để đảm bảo việc hạ cánh ít bị người khác chú ý nhất, ngay cả đến chim chóc và thú ở bìa rừng còn bị lùa đi nơi khác nhằm tránh chúng gây động. Súc Ích 7 là người đầu tiên nhảy xuống thuyền, anh ngẩng đầu lên nhìn những tán cây rậm rì rồi hít một hơi dài và sâu như muốn vỡ căng cả lồng ngực. Với Súc Ích 7 chẳng đâu bằng ở rừng, mấy ngày ở trên hàng không mẫu hạm tuy có mới lạ thật đấy, nhưng mỗi khi ngẩng đầu lên thay vì thấy bầu trời trong xanh thì trước mắt anh lại là trần nhà thấp tẹt bằng sắt thép; cứ tưởng rằng khi lên tàu sẽ được quan sát bầu trời trên cao thế nào nhưng không, việc con tàu mới đi vào hoạt động cùng với việc phải bảo mật một cách cao nhất lên Thiết Khai đã ra lệnh đóng toàn bộ cửa sổ lại bằng mã khoá, điều đó lại làm Súc Ích 7 cảm thấy tù túng và mất tinh thần.
Phong xuống theo sau Súc Ích 7, hắn tò mò đánh giá loại cây đầu tiên mình gặp trong vạn thụ sâm lâm. Cây này có tên là "thụ âm", được vu bà cho người trồng quanh khu đáp với chủ ý hấp thụ tiếng ồn của hàng không mẫu hạm khi nó hạ cánh. Cây này dường như sinh ra là để dành cho vai trò hấp thụ tiếng ồn vậy, lá cây dầy và to bản nhưng lại khum lại như hình cái muôi chứ không xoè rộng ra như những cây khác, bề mặt lá phủ đầy những sợi lông nhỏ và mỏng, âm thanh khi vào trong sẽ dội lại liên tục vào thành lá rồi bị hấp thu hết. Thân cây cũng tỏ ra đặc biệt, vỏ cây bao gồm nhiều lớp mềm và xốp chồng lên nhau, mỗi lớp lại cách nhau một khoảng nhỏ biến chỗ hạ cánh của con tàu thành một căn phòng có tường cách âm khổng lồ. Nhìn cây nào cây nấy cao vút đều tăm tắp đã thế lại xen kẽ nhau, Phong khẳng định rằng tất cả các cây thụ âm ở đây đều do người trồng chứ chẳng phải tự nhiên, mà nếu là do người trồng thì một là vu bà có thể tính được chiếc hàng không mẫu hạm này sẽ đậu ở đây từ hơn 40 năm trước, hai là tất cả các cây thụ âm cao hơn bốn mét này được trồng từ bảy ngày trước, vào phương án nào thì cũng cho thấy vạn thụ sâm lâm không hề đơn giản.
Súc Ích 7 hồ hởi dẫn cả đoàn đi đến chỗ dịch chuyển, tất cả ngoan ngoãn đi theo anh; điểm dịch chuyển nằm ở một nơi bí mật và rải khắp vạn thụ sâm lâm, thế nên chỉ có người của vạn thụ sâm lâm mới biết chính xác nơi đó. Điểm đáp cũng khá là gần điểm dịch chuyển, theo lời của Súc Ích thì chỉ cần đi bộ mười năm hai mươi phút là tới nơi, nhưng muốn dịch chuyển phải nhờ pháp sư của mộc hệ sâm lâm, anh cũng đã tính trước việc này nên đã báo cho vài pháp sư ở đây rồi. Nhưng Súc Ích chưa dẫn mọi người đến nơi, thì đã bị chặn lại khi có hơn chục người cầm thương bước ra từ sau những gốc cây đứng trước mặt anh. Chiến Băng là người đầu tiên nhận thấy sự hiện diện của người lạ, anh vội đứng lên chắn trước mặt công chúa, tay cầm sẵn ở chuôi kiếm sẵn sàng cho một cuộc đụng độ. Đoàn hộ tống cũng nhanh chóng vào thế chuẩn bị tấn công với nhóm người lạ, sự xuất hiện của những người cầm thương này quá bất ngờ ngay cả những pháp sư chuyên về cảm nhận cũng chỉ phát hiện được khi họ bước ra khỏi gốc cây. Anh chàng sứ giả sau khi nhận ra thân phận của người này, Súc Ích 7 thấy thế vội quay lại xua xua tay với nhóm hộ vệ nhằm xoa dịu căng thẳng hai bên, công chúa cũng lên tiếng cho đội hộ vệ hạ vũ khí xuống khi nhận ra huy hiệu của "thủ vệ sâm lâm" trên áo bọn họ. Thủ vệ sâm lâm đa phần chỉ hoạt động sâu trong rừng, nơi mà những bộ tộc của vạn thụ cư trú chứ hiếm khi thấy xuất hiện ở bìa rừng. Ban đầu Súc Ích cứ nghĩ rằng vu bà phái đội thủ vệ đến để đón khách, cho đến khi đội trưởng thủ vệ đứng ra thông báo chỉ có anh là được ở lại, còn đâu tất cả mọi người phải rời khỏi rừng ngay lập tức. Súc Ích tức giận trước yêu cầu vô lý của đội trưởng, anh chỉ tay về phía đoàn người đứng đằng sau mà nói:
- Tất cả bọn họ đều là khách của vu bà mời, lặn lội đường xa từ Tân Thiên Quốc tới đây. Cho dù anh không nể mặt tôi thì cũng phải nể mặt vu bà chứ.
Đội trưởng vẫn kiên định lắc đầu:
- Vu bà có chuyện cần làm nên đã rời khỏi Diệp Tộc vài ngày trước, cho dù là khách nhưng nếu chưa có lời chính thức của vu bà thì cũng đều phải rời khỏi đây. Các tộc trưởng đều nhất trí đưa ra quyết định cấm rừng cho đến khi tìm được thánh vật đang bị mất cắp.
- THÁNH VẬT BỊ MẤT CẮP! Không thể có chuyện đó được, cho dù thánh vật không có người người canh gác thì người ngoài muốn tìm đến đó chẳng khác nào mò kim đáy bể. Chẵng lẽ...
- Hiểu ra vấn đề rồi đấy anh bạn, việc này rất có thể là do người của vạn thụ sâm lâm gây nên, thậm chí có thể là thành viên cao tầng. Các trưởng lão đã xác định ngoài cậu ra thì không ai trong vạn thụ đã ra ngoài cả, tên nội gián vẫn lẩn khuất trong sâm lâm, vì thế mới ra lệnh cấm rừng.
Đến lúc này thì anh chàng sứ giả cũng chỉ biết xin lỗi công chúa và đưa cả đoàn đến chỗ trọ ngoài bìa rừng, chiếc hàng không mẫu hạm sẽ được vạn thụ sâm lâm cử người canh giữ. Ngoài rừng ma hải có rất nhiều khu trọ, thượng vàng hạ cám có đủ cả, chủ yếu là phục vụ mạo hiểm giả và thợ săn. Người của sâm lâm tuy kín tiếng và ít giao du với bên ngoài nhưng không vì thế mà độc chiếm cả khu rừng, tôn chỉ của họ là rừng là của chung chỉ nên chăm sóc và bảo vệ chứ không chiếm hữu. Thường thường các mạo hiểm giả được tự do săn bắn sưu tầm thực vật ở bìa rừng, tất nhiên là đi sâu vào trong rừng cũng không ai cấm; nhưng sâm lâm vào càng sâu càng khó tìm đường, sóng định vị thông thường và la bàn sẽ bị kha khá những loại cây kì quái này che mất và nếu đen đủi ngươi sẽ lọt vào vài ảo trận tự nhiên lúc đó chỉ có nước gào to lên mà khóc chờ thủ vệ sâm lâm đến cứu mà thôi. Thường thường thì Diệp Tộc thầu vụ cứu người này vì họ gần với bìa rừng nhất, trưởng tộc còn lập ra hẳn một đội thủ vệ chuyên đi tuần tra để cứu những mạo hiểm giả gặp nạn và chăm chút lại cho mấy cái ảo trận tự nhiên khi bị mấy tên ngốc nào đó đi lạc vào phá hoại. Cả đoàn quay trở lại tàu lần nữa để lấy thêm hoặc cất bớt đồ, Phong thì mang thêm vài thành kiếm cùng mớ thuốc hắn chế ở rừng ma hải. Thiết Khai quay về tàu mang theo găng tay ngũ hành của hắn, tuy hàng không mẫu hạm có khả năng bảo mật rất tốt, nhất là căn phòng của Thiết Khai nhưng việc thánh vật của sâm lâm bị mất cắp làm hắn có chút bất an về cái găng tay của mình.