Nhờ sự tư vấn của Súc Ích nên Phong tiến bộ rất nhanh trong việc luyện tập, những cuộc chiến trước chỉ nghiêng về một phía, giờ cũng dần dần đổi thành 8-2 rồi đến 7-3. Ăn đòn thì vẫn phải ăn đòn, nhưng giờ Phong đã có thể dần dần thích nghi cùng phản kháng lại. Thanh niên của Diệp trấn qua sự khuyên bảo của Súc Ích thì cũng đã bớt gay gắt lại với Phong, thậm chí với sự lì lợm cùng khả năng phục hồi siêu việt của mình Phong cũng đã giành được một sự tôn trọng nhất định từ những đối thủ. Bây giờ họ không ví Phong với con ếch xanh nữa, mà ví hắn với con gián đập mãi không chết, cho dù hôm nay đánh hắn bầm dập tơi tả đến thế nào thì ngày mai hắn sẽ vẫn tươi tình mà đứng võ đài chờ người đến thách đấu như chưa có chuyện gì xảy ra. Và cũng đừng coi thường con gián này, chỉ cần bạn lơ là đi một chút là nó sẽ xòe cánh mà lao đến cho bạn một đòn, dạo gần đâu có vài thanh niên đã ăn phải quả đắng khi mà khinh thường Phong rồi. Dù chỉ có điểm huyệt làm người ta tê dại rồi dừng lại, nhưng biểu cảm của Phong lại như kiểu là mình đã chiến thắng vậy, khá là làm người ta cảm thấy đáng ghét. Cơ mà lúc đấy muốn lao lên tẩn cho cái bản mặt đáng ghét kia một trận thì cơ thể lại không cho phép, thế nên phải đứng lại vừa hồi sức vừa nhìn đối thủ cười, việc này nó còn tệ hơn cả thua.
Mọi thứ cứ thế trôi đi, sáng thì Phong đến võ trường luyện tập, chiều thì cùng Lạc Đinh Đang đến thăm hỏi các tộc trưởng, tối thì tự luyện tập. Chớp mắt đã qua một tuần, lúc mà đợt luyện tập của thanh niên Diệp trấn kết thúc, cũng là lúc Phong cùng Lạc Đinh Đang ra mắt hết một lượt các vị tộc trưởng lớn nhỏ trong vạn thụ sâm lâm. Thế nên hôm nay khi tỉnh dậy mà không thấy ai gọi làm Phong cảm thấy có chút mất mát, đang trong lúc không biết làm gì thì Lạc Đinh Đang tới gõ cửa. Lý do rất đơn giản, giờ nhiệm vụ dẫn Phong ra mắt mọi người của nàng đã xong rồi, giờ Phong còn muốn nàng giới thiệu thêm về cái gì nữa không?
Phong nghe xong câu hỏi này thì rơi vào trầm tư, không phải là hắn không biết đi đâu mà là hắn không biết nên đi đâu trước. Do dự một hồi, Phong quyết định hỏi Lạc Đinh Đang về loại gỗ thần kỳ thủy hỏa bất xâm có tiếng là cứng hơn kim loại gấp nhiều lần. Lạc Đinh Đang ngay khi nghe xong những miêu tả mơ hồ của hắn ngay lập tức xác nhận ngay, loại gỗ này thật sự là có thật, thậm chí cây này còn có cái tên trùng với hắn - Phong. Cây phong chỉ mọc ở một vùng duy nhất gần với thần thụ, số lượng cây tuy không nhiều nhưng cũng không đến nỗi là hiếm. Tuy quý giá nhưng người ở đây lại rất ít dùng đến gỗ Phong, trong tín ngưỡng của người dân ở sâm lâm thì thần thụ là một vị thần, còn khu rừng gỗ phong chính là cận vệ của ngài. Vì thế nên ngoài trưởng lão,vu bà hay thánh nữ ra thì ít người dám bén mảng đến khu rừng này chứ đừng nói đến việc chặt cây để làm vũ khí.
Để đến được đó thì hai người cần tiếp tục sử dụng trận pháp để dịch chuyển, Phong gần đây võ thuật có tăng cao chút ít nhưng việc mộc độn vẫn giậm chân tại chỗ, đến vu bà còn không giải thích được hiện tượng này. Nhưng không mộc độn được thôi chứ không phải là không dùng được ma pháp trận, chỉ cần Phong đủ ngoại năng thì việc sử dụng nó hoàn toàn không phải là vấn đề, cơ mà ngoại năng của hắn còn chưa đến mức 1000 còn ma pháp trận này phải cần đến bốn pháp sư với ngoại năng trên mười nghìn mới dùng được cơ.
Nhắc đến chuyện này Phong mới để ý, Lạc Định Đang hay spam pháp trận dịch chuyển này cực kỳ thường xuyên mà không tốn tí sức nào. Thế nghĩa là lượng ngoại năng tích trữ của nàng phải là cực kỳ khủng bố. Nếu việc một mình cung cấp năng lượng cho pháp trận có thể coi là bình thường, thì cách nàng vận hành pháp trận mới khiến người khác phải trầm trồ. Phong đã quan sát những pháp sư ở đây sử dụng pháp trận dịch chuyển một vài lần, thường sẽ phải kết tầm hơn chục ấn tay mới hoàn thành được việc dịch chuyển, còn Lạc Đinh Đang chỉ cần khua tay một cái là đã hoàn thành xong rồi. Nghe đồn cách này chỉ có người dùng được “thuấn pháp” mới làm được như thế, Lạc Đinh Đang nghe vậy cũng không chối mà nhận luôn:
- Gọi theo cách bên ngoài thì đúng đấy là “thuấn pháp”. Muội thấy nó cũng khá là đơn giản mà, chỉ cần nghĩ trong đầu cách vận hành ma năng rồi đưa nội năng chảy theo cách đó là được.
Phong nghe vậy thì cười khổ, quả nhiên không hổ danh là thánh nữ của vạn thụ sâm lâm, đỉnh cao như vậy mà vẫn là bình thường trong mắt nàng. “Thuấn pháp” không phải là muốn làm là làm, nếu đưa Lạc Đinh Đang ra ngoài với cái danh pháp sư dùng được "thuấn pháp" thì nàng vẫn sẽ được coi là thiên tài trong thiên tài như cái danh hiệu thánh nữ của nàng vậy. “Thuấn pháp” là cách gọi của việc thi triển phép thuật nhanh mà không cần đến kết ấn tay. Kết ấn tay là một bước cơ bản của việc thi pháp, tuy nó là cơ bản nhưng lại là bước không thể thiếu, cho dù pháp sư nhỏ yếu cấp một đến pháp sư hùng mạnh cấp ba muốn thi triển phép thuật đều phải qua bước kết ấn tay này.
Thông thường để thi triển phép thuật cần thông qua ba bước: Định hình xem pháp thuật mình định dùng là loại pháp thuật gì--> kết ấn tay của loại pháp thuật đó,--> đưa dòng chảy ngoại năng chảy theo kết ấn.
Riêng về kết ấn tay thì chia ra làm ba bước nhỏ để xác định cường độ, xác định khoảng cách, xác định dòng chảy. Ấn tay đầu tiên bao giờ cũng là chắp hai tay về phía trước như kiểu là thắp hương, ấn này là để xác định cường độ chiêu thức người sử dụng muốn chiêu của mình mạnh hay yếu tùy thuộc vào số lượng ngón tay được dựng lên:, mười ngón tay dựng lên thì là 100% sức mạnh, chín ngón dựng một ngón cụp xuống là 90% sức mạnh…
Ấn tay tiếp theo thường thường sẽ là cho hai nắm đấm chạm nhau rồi tách ra, ấn tay này là để xác định khoảng cách từ pháp sư đến vị trí chiêu thức được hiện lên, hai nắm tay tách ra càng rộng thì khoảng cách giữa người thi pháp với chiêu thức càng xa, và tất nhiên là càng tốn nhiều ngoại năng. Nếu mà khoảng cách thi pháp ngay sát thân thì bước hai có thể bỏ qua mà không gây ảnh hưởng gì.
Bước thứ thứ ba cũng là bước xác định dòng chảy, bước này sử dụng kết ấn tay để định hình cho việc di chuyển của dòng chảy ma năng. Phép thuật càng mạnh càng phức tạp thì dòng chảy ma năng tạo lên pháp đó càng phức tạp kéo theo việc kết ấn càng nhiều, thế nên bước ba dùng đến hơn chục ấn tay đó là điều bình thường.
Việc “thuấn pháp” giống như Lạc Đinh Đang nói, chỉ cần tưởng tượng ba bước kết ấn kia trong đầu rồi cứ thế là vận ngoại năng thôi. Nghe thì dễ nhưng đưa vào thực hành mới gọi là khó. Nó giống như vẽ tranh vậy, với những bức đơn giản thì còn có thể nghĩ trong đầu; nhưng với những bức phong cảnh phức tạp đầy màu sắc bạn cũng chỉ có thể mường tượng từng phần, chứ chẳng thể nào để ý một lúc toàn bộ chi tiết từ nhỏ nhất đến lớn nhất rồi từng màu sắc của đồ vật cả. Việc “thuấn pháp” hầu như là đã đạt đến phạm trù thiên phú, pháp sư mạnh thì nhiều nhưng pháp sư có thể “thuấn pháp” hầu như là đếm trên đầu ngón tay.
Phong cũng phát hiện ra Lạc Đinh Đang không chỉ là cao thủ về ngoại năng mà còn là cao thủ về mặt nội năng nữa, theo như lời nàng nói thì nội năng của nàng cũng không chênh với ngoại năng là bao nhiêu. Việc dùng ma pháp trận dịch chuyển phải cần ngoại năng đến hơn 40000, mỗi ngày nàng cùng Phong dịch chuyển hai lần đi và về mà vẫn thoải mái. Thế thì tính sơ sơ ra ngoại năng của Lạc Đinh Đang phải đến tầm 100 000 và lượng nội năng cũng phải tầm đấy. Một ma sư mười tám tuổi có thể dùng cả ngoại năng lẫn nội năng, lượng tích trữ mỗi loại tầm trên 100 000, đã thế lại còn biết cả “thuấn pháp”. Nói nàng là thiên tài xem ra vẫn còn hơi quá xem nhẹ đấy, chỉ cần có một trong mấy điều trên là đã đủ tính là thiên tài rồi. đấy là còn chưa nói đến những tài năng của Lạc Đinh Đang mà Phong chưa biết như là võ thuật hay chiêm tinh. Mang cái so sánh của thanh niên trong Diệp trấn giữa Phong và Lạc Đinh Đang là “cóc xanh đứng cạnh thánh nữ” ra thì hơi bị chuẩn, ít ra là về mặt tài năng.
Còn nói về điểm chung về tài năng giữa hai người, xem ra chỉ nói được về mặt chất lượng nội năng. Nội năng của cả Lạc Đinh Đang lẫn Phong đều mang tính chất cực kỳ, cực kỳ ôn hòa, nếu kết hợp với các nguyên tố khác sẽ không gây nên sự xung đột về chất, còn riêng về cùng hệ thì nội năng này có thể hòa lẫn vào tất cả những mộc hệ khác mà không có chút cản trở gì. Nguyên nhân của sự ôn hòa này chính là đến từ “bản ngã chi tâm” của hai người. Khi mà Phong hỏi “bản ngã chi tâm” là gì thì Lạc Đinh Đang còn kinh ngạc hơn hỏi lại:
- Huynh không biết “bản ngã chi tâm” là gì sao? Huynh là nội sư cấp hai cơ mà?
Phong nghe thấy Đinh Đang hỏi vậy thì thấy hơi gợn gợn, hình như là cái “bản ngã chi tâm” này là thứ cơ bản mà tất cả các nội sư đều biết thì phải, thế nên là nàng ấy mới kinh ngạc đến thế. Phong cũng không dấu dốt, hắn thành thật khai báo luôn rằng mình bị mất trí nhớ ở khoảng từ 2 đến 20 tuổi (:v), thế nên kiến thức cơ bản chẳng có bao nhiêu. Lạc Đinh Đang nghe thấy vậy thì cũng không nghi ngờ gì, nàng vừa cùng Phong tản bộ đến rừng phong vừa giảng giải cho hắn hiểu thế nào là bản ngã chi tâm.
Thực ra bản chất của sự khác nhau giữa người thường với người có năng lực (ma sư) là việc một bên điều khiển được ma năng còn một bên thì không. Với những ma sư là pháp sư, họ dùng tinh thần lực cao chót vót của mình mà điều khiển dòng chảy ngoài tự nhiên theo quy luật nhất định để tạo nên pháp thuật, thế nên nó mới có tên gọi là “ngoại năng”. Còn với những ma sư là nội sư, họ hấp thu năng lượng bên ngoài tự nhiên rồi tích trữ lại bên trong cơ thể mình, khi cần thiết thì mang ra sử dụng, thế nên gọi đó là “nội năng”.
Thế nhưng nội sư không thể cứ thế mà hấp thụ thẳng ma năng ngoài tự nhiên vào người một cách trực tiếp được. Đến khẩu vị còn có người này người kia, huống chi là năng lượng hỗn tạp và luôn luôn thay đổi bên ngoài. Thế nên nội sư bắt buộc phải chuyển đổi ma năng cùng hệ thành loại ma năng hợp “khẩu vị” nhất với mình rồi mới hấp thu hay tích trữ, “bản ngã chi tâm” sinh ra cũng vì thế. Muốn có được “bản ngã chi tâm” thì đầu tiên phải tìm được vật cùng hệ với mình, ví dụ nội sư hệ mộc thì tìm một loại cây cỏ, hay nội sư hệ kim thì đi tìm một loại kim loại... Sau khi tìm được vật mình cho là phù hợp rồi thì pha nó với máu của chính mình, nếu nó đạt đủ điều kiện phù hợp thì sẽ tan ngay trong máu. Lượng máu đó sau khi được cơ thể hấp thụ sẽ chuyển thẳng vào trái tim (chi tâm), ma năng được cơ thể hấp thụ chảy qua trái tim đó sẽ được chuyển hóa thành nội năng đặc hữu mà chỉ riêng nội sư đấy có (bản ngã).
Nội năng sau khi chuyển hóa, ngoài việc mang tính chất của hệ ( kim, mộc, thủy, hỏa…) ra thì còn mang cả tính chất của bản ngã chi tâm nữa, vật làm bản ngã mạnh như thế nào thì nội năng cũng mạnh như thế đó. “Bản ngã chi tâm” chỉ có một chứ không có hai, sau khi hấp thụ sẽ theo nội sư đó cả đời mà không thể thay đổi. Mà muốn tu luyện thì điều đầu tiên phải có để hấp thu ma năng là có bản ngã chi tâm cho riêng mình. Chính vì thế những gia tộc hay nhà tài phiệt đều ráo riết đi tìm những khoáng vật, chất liệu… quý hiếm để giành làm bản ngã chi tâm cho con cái đời sau.
Phong nghe đến đây thì gật gù, vậy việc chọn bản ngã chi tâm sẽ thường thường vào lúc đứa trẻ bộc lộ tài năng, tầm cỡ năm, sáu tuổi gì đó, thảo nào hắn không “nhớ” được cái kiến thức cơ bản này. Lạc Đinh Đang sau khi thấy Phong có vẻ hiểu ra thì chỉ vào mình mà có chút tự hào nói:
- Bản ngã chi tâm của muội chính là thần thụ. Thần thụ là nguồn cội của mọi loại cây cối thế nên có ôn hòa mà dung nhập vào mọi loại mộc hệ.
Phong nghe đến đây cũng không lấy làm bất ngờ lắm (thực ra là do bất ngờ nhiều rồi), thiên tài như nàng mà còn mang danh thánh nữ nữa thì có bản ngã chi tâm là thần thụ cũng không có gì lạ. Hắn thấy hứng thú với bản ngã chi tâm của mình hơn, đặc tính nội năng của hắn cũng mang khả năng dung hòa vạn vật như của Lạc Đinh Đang, thế nên bản ngã chi tâm chắc cũng phải tầm tầm kinh khủng lắm. Lạc Đinh Đang khi được hỏi về bản ngã chi tâm của Phong thì có chút trầm tư trả lời:
- Bản ngã chi tâm của huynh thì muội biết, cũng có thể nói là huynh có một bản ngã chi tâm cực kỳ đặc biệt.
Hai mắt Phong tỏa sáng, đến Lạc Đinh Đang còn khen bản ngã của hắn đặc biệt thì nó phải cũng là tầm cỡ rồi. Hắn vội vàng rồi rít bảo nàng tiết lộ bản ngã chi tâm của mình, Lạc Đinh Đang cũng không dấu nữa, nàng chỉ vào một bụi cỏ nho nhỏ mọc ven đường mà nói:
- Bản ngã chi tâm của huynh cũng không phải là quý lắm, thực ra nó là cây cỏ ba lá vẫn hay mọc ở ven đường thôi. Căn bản là nó khá nhỏ yếu, dễ bị các loài cây kể cả cây cỏ lấn áp, ngoài khả năng sinh sôi và để làm phân bón cho các loại cây khác ra thì cũng không có gì đặc biệt. Thế nên không ai dại mà lại đi lấy nó làm bản ngã chi tâm cả, huynh là người đầu tiên muội biết là có bản ngã chi tâm là cây cỏ ba lá đấy.