...
Davidson vừa mới đi công tác về thì nghe tin Tinh Tuyết có thai từ Mạc Cao Thắng thì tức giận chỉ muốn bắt chết Nhất Thiên. Tên ranh con đó lại nhanh hơn anh một bước. Đã vậy còn chơi lá bài quan trọng như vậy nhưng anh sẽ không bỏ qua. Dù sao đánh động vào tâm lý của Mạc gia, họ chắc chắn sẽ không cho Tinh Tuyết về với Nhất Thiên thêm lần nào nữa.
Cố gắng làm xong công việc để đến gặp Tinh Tuyết. Anh còn tinh tế mua cho cô những loại đồ ăn tốt cho bà bầu còn nhớ những thứ mà bà bầu kiêng kị để không mắc phải sai lầm trước mặt cô.
Đi đến Mạc gia, anh còn phải bất ngờ trước gia đình này. Sàn nhà còn phải trải thảm cẩn thận tránh trơn trượt. Đồ dùng bây giờ cũng phải thay đổi hết mọi thứ. Đúng thật sự là con cưng sẽ khác hoàn toàn.
- David đến chơi với A Thắng sao? - Bà Mạc đi đến hỏi Davidson.
- À bác, cháu chào bác. Cháu đến gặp Tiểu Tinh thôi, Cao Thắng thì chắc cậu ta bận rồi.
- À ừ, Tiểu Tinh đang ở trên phòng, cháu lên đấy chơi với con bé.
- Vâng.
Nói rồi Davidson liền đi lên phòng Tinh Tuyết. Cô đang ngồi đan áo cho đứa con trong bụng của mình. Nhìn thấy Davidson đi đến thì cô cũng mỉm cười chào anh.
- Anh David, lâu rồi bây giờ mới gặp được anh.
- Haiz, mấy ngày qua anh bận quá. Có quà tặng em này. - Davidson nói rồi đưa túi đồ đắt tiền cho cô.
Tinh Tuyết có hơi bất ngờ mở chớp chớp mắt nhìn anh.
- Cho em sao?
- Nếu em không lấy thì anh đành phải cho đứa con trong bụng của em thôi.
- Anh... anh biết rồi ạ? - Tinh Tuyết hơi lúng túng cúi đầu nhìn bụng của mình.
- Ngốc, có gì anh không biết được sao? - Davidson vẫn tươi cười xoa đầu Tinh Tuyết.
Nhưng sâu bên trong nụ cười đó là ngọn lửa bừng cháy dữ dội.
- Dù sao em cũng sẽ nuôi lớn đứa bé này, em sẽ dành cho nó mọi điều tốt đẹp nhất.
Đột nhiên Davidson tiến tới gần nắm lấy bàn tay thon gọn của cô. Ánh mắt anh cũng rất trân thành không có một chút tạp niệm nào trong đó.
- Anh biết em sẽ yêu đứa bé này. Nhưng một mình em vẫn không thể chăm lo được hết cho đứa nhỏ.
Tinh Tuyết có chút thất thần nhìn Davidson. Cô cũng không hiểu rõ ý của anh.
- Anh biết em bây giờ rất khó tin vào hôn nhân, nhưng có thể thử để mắt tới anh một chút được hay không? Anh thật sự sẽ bảo vệ hai mẹ con em hết sức của mình. Anh biết anh không phải người đàn ông hoàn hảo, cũng không thể trở thành một người bố tốt. Nhưng anh sẽ cố gắng hết sức để chăm lo cho hai mẹ con em.
Từng lời Davidson nói đều vô cùng chân thành mà không hề ba hoa một chút nào. Anh yêu Tinh Tuyết nên dù có thể nào vẫn sẽ yêu cô. Đứa bé đối với anh cũng không phải vật cản. Dù sao đứa bé còn nhỏ, sẽ không biết được sẽ có người ba như Nhất Thiên, anh sẽ coi đứa bé như con của mình. Không sao hết... mọi thứ sẽ ổn thôi.
Nhưng Tinh Tuyết thì bất ngờ còn lúng túng không biết nói sao. Từ trước đến nay cô luôn coi anh như anh trai của mình, bây giờ đột nhiên người anh trai này lại tỏ tình với cô, làm sao cô không bất ngờ cho được.
- Em... anh David à...
- Không sao, anh hiểu. Anh cũng có thể đợi Tiểu Tinh nhà ta chấp nhận mới thôi. Dù sao chỉ cần em không có tình cảm với ai khác thì anh sẽ đợi em tới khi nào em đồng ý mới thôi.
- Nhưng... em thật sự chỉ coi anh là anh trai... anh có thể...
- Đừng nói nữa, em lo chăm sóc cho đứa bé trong bụng mình trước đi.
Davidson trầm mặt đứng dậy, anh chỉ đi rửa hoa quả giúp Tinh Tuyết, không có ý sẽ ngồi nói chuyện thêm với Tinh Tuyết.
Tinh Tuyết thì không biết phải làm sao. Cứ hết chuyện này lại đến chuyện kia làm cô khó xử vô cùng. Bây giờ người con trai cô coi là anh trai của mình lại nói muốn lấy mình. Thậm chí còn chấp nhận đứa con không phải con của bản thân. Cô biết làm sao đây?
Sau khi nói xong câu chuyện đó thì cả hai cũng không nói thêm gì. Davidson coi như không có gì nhưng Tinh Tuyết thì không thể. Cả hai cứ như vậy, Tinh Tuyết thì căng thẳng vô cùng.
- Em không cần phải lo lắng như vậy, anh có bắt ép em phải đồng ý ngay đâu. - Davidson thấy Tinh Tuyết căng thẳng nên đành lên tiếng.
- Anh David tại sao lại thích em?
- Thích một người còn cần phải lý do rõ ràng vậy sao?
Câu hỏi vặn ngược lại cũng làm Tinh Tuyết im bặt. Lúc trước cô cũng vậy, cũng yêu Nhất Thiên bất chấp không cần lý do, không cần bất cứ điều gì.
Cả hai cứ như vậy cho đến hết ngày, cảm giác có chút căng thẳng nhưng dù sao căng thẳng một lần còn hơn kéo dài dài.