• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trinh phản đối: không được, làm vậy thì khác gì bà nội anh đối xử với bà ngoại em. Bà ấy có lỗi chứ anh đâu có lỗi. Tại sao phải chịu khổ vậy? Hơn nữa nếu bà ta đưa video ra công an thì sao? Tội giam giữ người trái pháp luật, tội hành hung người khác, tất cả đều là tội vào tù đấy.

Bảo Nam suy nghĩ một lát rồi đưa ra ý kiến: tôi nghĩ cách của cậu ấy không tồi đâu. Chúng ta ko quay video mà chụp ảnh gửi bà ta.



Bảo Nam quay lại hỏi Huy: cậu suỹ nghĩ kĩ chưa? Sẽ không hối hận chứ?
Huy đáp: tôi không vì mọi người, tôi vì chính Phú Gia, nhất định sẽ không hối hận.

Mọi người đưa Huy vào một căn phòng dùng dây trói lại rồi dùng máu giả tạt lên người cậu loang lổ. Tấm hình chụp nhanh chóng được gửi sang cho Duyên khiến bà ta như phát điên. Bà ta lập tức điện thoại lại nhưng Bảo Nam lại tắt máy.

Bên Vũ Tùng lập tức gọi cho Phụng cướp khách hàng của Phú Gia. Hiện tại Phú Gia có Huy đang nằm trong tay Bảo Nam, Duyên đang điên loạn vì cháu trai bị bắt cóc. Bà ta sẽ không còn tâm trí xử lý việc công ty. Vũ Tùng nhanh chống khống chế công ty của Phú Gia. Đây coi như phản đòn lại Phú Gia bằng chính chiêu thức trước đây bà ta dùng đấu với Bảo Nam.
Ái lúc đầu không muốn nhận sự giúp đỡ từ Vũ Tùng, bà nói rằng ân tình của họ với Diệp gia coi như không ai nợ ai, chuyện của Phú Gia thì bà sẽ lo nhưng Bảo Nam nhất quyết muốn đấu. Cậu nói sẽ cùng bà đi đến ngày cuối cùng, ép Phú Gia phải đền tội cậu mới cam lòng.

Phú Gia bị ép tới không còn đường lui. Vũ Tùng nhanh chóng đẩy Phú Gia vào cuộc khủng hoảng lớn chỉ trong thời gian ngắn ngủi. Mọi sổ sách gian lận của Phú Gia nhanh chóng bị phanh phui khiến đối tác rút vốn, cổ đông đua nhau bán cổ phần vì lo Phú Gia phá sản. Phụng nhanh chóng cho người thu mua lại và từng bước đặt chân vào Phú Gia.

Duyên chưa từng nghĩ có ngày lại rơi vào thảm cảnh như vậy, sự nghiệp của Phú Gia đã khó lòng giữ vững. Bà ta bấy giờ mới nghĩ đến câu mẹ chồng từng nói rằng Duyên độc ác có thừa mà thông minh lại thiếu. Đúng là so về tài và trí Duyên mãi mãi thua mẹ chồng.

Việc làm ăn thì báo động, Huy lại bị bắt không rõ tung tích. Mỗi ngày bà ta nhận được một tấm hình về đứa cháu nội. Đó là cách tra tấn tinh thần bà khủng khiếp nhất.

Bà yêu cầu thầy pháp nhanh chóng tìm ra vị trí của Huy bị giam giữ nhưng thầy pháp bất lực. Bên Duyên muốn tìm nhưng bên ông Phi lại giấu thông tin. Duyên chính thức bị đẩy vào đường cùng nhưng tuyệt nhiên không dám báo công an. Bà ta biết Huy là tử huyệt của bà. Bà lo lắng nếu báo công an thì chắc chắn bên Bảo Nam sẽ ra tay gây hại cho Huy, đó là điều bà không hề mong muốn. Hơn nữa chính bà đã thăng tin rầm rộ ra bên ngoài rằng cháu bà đã chết cháy. Giờ bà báo với công an đứa cháu đã chết bị bắt cóc thì liệu có ai dám tin?

Oánh và Ngọc Hà bấy giờ không biết Huy vẫn còn sống nên bà cũng không hề cho họ biết. Bà vốn muốn đợi Trinh sinh thành công đứa bé gái cứu lấy Huy rồi mới cho Huy xuất hiện trở về. Ngọc Hà, em gái Huy đi nước ngoài học nên Oánh theo con sang bên đó, hai mẹ con dựa nhau mà sống tiếp bởi Oánh không muốn đau thương nối tiếp nhau khi sống trong Phú Gia.

Vậy là nguyên ngôi nhà rộng lớn ấy bấy giờ chỉ còn mình Duyên. Phú Gia xưa nay là điều bà khao khát, hiện tại bà đã đạt được ý nguyện làm chủ Phú Gia nhưng đáng tiếc bà chỉ có cái vỏ bọc chứ thực chất bà mất tất cả. Bà một mình đơn độc gặm nhấm thất bại của chính mình khi chồng mất, con trai mất, con cháu kẻ bỏ đi, kẻ vướng vòng lao lý. Riêng đứa cháu bà đặt tất cả niềm tin thì đang bị người ta hành hạ từng ngày. Mỗi lần nhìn tấm hình gửi đến là bà lại đau tựa ai đó dùng dao cứa một nhát vào trái tim. Bà ôm mặt gào lên trước bàn thờ gia tiên: tôi đã sai ư? Tôi thực đã thất bại thảm hại ư? Mọi người mau nói đi, tôi đã sai ở đâu???

Bà cứ như vậy, một mình vật vã đau đớn. Điện thoại đổ chuông mấy lần bà mới rệu rạo bước tới cầm lấy điện thoại mở nút nghe. Giọng nói trong điện thoại vang lên khiến Duyên như chết đứng tại chỗ: chào chị cả, chị khoẻ chứ?

Duyên lập tức đưa chiếc điện thoại nhìn lại những con số lạ rồi lẩm bẩm: con Ái, chính là con Ái. Nó không phải đã chết mấy năm trước rồi sao?

Tiếng bà Ái vẫn đều đều vang lên: em đi một mình không được nên về rủ chị đi cùng. Chị sẵn sàng chưa?
- Im ngay! Mày muốn gì? Có phải mày đã bắt thằng Huy đúng không?
- Em đã nói đi một mình buồn lắm. Em sẽ đưa những người muốn gặp đi cùng cho vui.
- Thằng Huy đâu? Mày đã làm gì với nó?
- Nó chết cháy trong bệnh viện mấy tháng trước rồi. Chị mau quên vậy ư?
- Mày im ngay cho tao. Mày muốn gì? Mau thả thằng bé ra.
- Người kinh doanh sẽ luôn tính lợi ích. Vậy để tôi xem chị cho tôi được cái gì rồi chúng ta bàn tiếp.
Bà Ái nói xong tắt điện thoại làm Duyên như điên dại. Duyên chưa bao giờ nghĩ Ái lại thoát chết ngoạn mục tới như thế. Duyên ngã quỵ ra đất rồi ngửa cổ lên trời cười như điên dại: ông trời ơi! Tại sao tôi cố gắng nhiều như thế mà cuối cùng vẫn thất bại? Tại sao bàn tay tôi nhuốm máu tới không nhận ra chính mình mà vẫn bại dưới tay của ả ta?
Phải! Duyên hận Ái, hận tới tận xương tuỷ. Duyên không từ thủ đoạn để giết chết Ái nhưng bà ta luôn có quý nhân phù trợ và kiêu hãnh trước mặt bà. Lần trước bắt được Ái, Duyên đã sử dụng liều thuốc thần kinh lớn khiến Ái bại não thành kẻ điên. Vậy nhưng hiện tại là sao? Ái vẫn hoàn toàn khoẻ mạnh và minh mẫn gọi điện bàn giao dịch với bà.

Bà ta ngồi rất lâu cho tới khi hình ảnh của Huy lần nữa được gửi tới. Huy đang bị tra tấn dã man, mặt mũi nhành nhỡ vết thương, toàn thân nhuốm máu. Bà ta khóc, khóc vì thua một cách đau đớn. Bà ta lập tức điện thoại cho thầy pháp nhờ thầy tới nhà một chuyến có việc gấp. Duyên nhất định phải cứu cháu mình, dù có trả cái giá đắt tới mấy thì bà ta nhất định phải cứu lấy Huy, không để cậu chết tức tưởi trong tay Ái.

Thầy pháp tới nhà đã thấy Duyên ngồi đợi ngay ở phòng khách. Bà ta lên tiếng: trong mảnh đất này có một cái xác. Tôi lại không biết vị trí chính xác của cái xác ấy. Thầy làm ơn giúp tôi tìm kiếm nó. Tôi cần dùng nó đổi mạng cháu trai của mình.

Thầy pháp nhìn người đàn bà chỉ có vài ngày mà đã già tới không nhận ra. Da bà ta tái xanh, hai mắt thâm quầng, mái tóc bạc đi trông thấy. Ông đáp: cái xác vốn là thầy Mùi yểm đất. Giờ nếu lấy nó lên sẽ rất nguy hiểm. Bà suy nghĩ kĩ chưa?

- Cháu tôi đang gặp nguy hiểm. Ông muốn tôi khư khư giữ cái xác đó rồi nhìn cháu mình chết hay sao?

Thầy pháp gật đầu: tôi hiểu, trong thời gian ở đây phá vòng trấn yểm mảnh đất này tôi đã dò tìm nhưng quả thật không thấy vị trí chôn cái xác ấy. Bà chưa hề nghe người nhà nhắc đến chuyện này hay sao?

Duyên mệt mỏi: nếu biết thì tự tay tôi đã đào lên chứ cần gì nhờ thầy. Thầy giỏi như vậy thì nhất định sẽ tìm ra nó giúp tôi. Tôi tin tưởng vào thầy.

Thầy pháp liền nghĩ ra một kế hoạch: vậy bà đợi bọn họ liên lạc lại nói cho phép họ tới tự tìm kiếm. Nếu thấy thì họ tuỳ ý đưa đi, trao xác nhận người.

Bà Duyên đồng ý: được, vậy tôi sẽ làm theo ý thầy. Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.

Thầy pháp lui đi để cho bà Duyên nghỉ ngơi. Ngày hôm sau bà tự vực dậy tinh thần giải quyết chuyện của Ái. Quả nhiên đúng giờ Ái lại điện thoại cho Duyên. Không đợi Ái lên tiếng, Duyên nói dứt khoát: các người tới Phú Gia một chuyến đi. Mấy người muốn tìm gì cứ tìm, muốn xới tung Phú Gia lên cũng được. Tuy nhiên tìm được thứ các người muốn tìm thì lập tức trả thằng Huy lại cho tôi.

Ái nghe giọng Duyên đoán chừng bà ta đã muốn giải quyết cho xong để cứu lấy cháu của mình. Bà liền nhanh chóng báo tin cho tất cả mọi người cùng nghe. Bảo Nam mừng rỡ: may mắn rồi, vậy thì chúng ta có thể nhanh chóng tiến hành tìm kiếm bà Diệp Linh Anh.

Ông Phi suy nghĩ hồi lâu rồi đáp: không đơn giản như thế được. Chắc chắn bà ta có âm mưu.

Ái đáp: con nghĩ bà ta đã lâm vào đường cùng rồi. Hiện tại công ty đang đứng trước nguy cơ phá sản. Huy lại chính là tử huyệt của bà ta. Chắc chắn bà ta muốn cứu lấy cháu của mình.

- Con đừng suy nghĩ đơn giản như thế. Phú gia xưa nay trấn yểm chặt chẽ. Mẹ con cũng là một phần trong luật trấn yểm của thầy Mùi kia. Không lẽ lão thầy kia không tìm ra được nơi mẹ con bị chôn sống nên mới phải dùng tới chúng ta? Hay họ còn có âm mưu gì khác?

Bà Âm cũng đồng ý với ý kiến của ông Phi: thầy Mùi không phải người tầm thường. Chắc chắn là lão thầy kia gặp khó khăn không thể tìm ra nơi bà ấy bị chôn nên mới muốn mượn tay chúng ta. Có thể sau khi tìm thấy bà ấy lão ta sẽ giở trò. Mọi người nên tính chặt chẽ lại các tình huống có thể xảy ra rồi hãy tới đó.

Ông Phi đáp: tôi chờ cả một đời để mong tìm được bà ấy. Bao năm qua bà ấy đã chịu khổ rồi. Tôi nhất định sẽ đưa bà ấy dù co phải trả cái giá đắt tới cỡ nào.

Ái điên thoại cho Duyên đồng ý sẽ tới Phú Gia tìm kiếm. Nếu tìm được người cần tìm và an toàn rời khỏi Phú Gia thì họ sẽ lập tức thả Huy ra theo đúng thoả thuận.

Sau khi chuẩn bị kĩ lưỡng ông Phi, bà Âm, bà Ái, bác Cương, Bảo Nam cùng nhau tới Phú Gia. Ông Vũ Tùng và Trinh ở lại biệt thự cùng Huy. 5 người họ cùng nhau tiến thẳng tới gặp Duyên. Bà ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần đón tiếp đoàn người nhà Ái xuất hiện.

Duyên nhìn Ái với ánh mắt căm thù. Ái chẳng bận tâm tới Duyên mà tiến thẳng vào ngôi nhà bà từng sống mười mấy năm trời. Khung cảnh vẫn không thay đổi nhiều so với trước đây.

Bà Âm nhìn qua một lượt ngôi nhà, ánh mắt lo lắng liếc nhìn về phía ông Phi. Ông Phi lên tiếng: chúng ta mau tiến hành đi, tìm ra càng sớm càng tốt.

Bà Âm lập tức bày mọi thứ đã chuẩn bị sẵn ở nhà lên một chiếc bàn lớn đặt ở ngoài sân. Bảo Nam và bác Cương xách can nước lớn bà Âm chuẩn bị từ trước đi ngược chiều kim đồng hồ mà tưới xung quanh mảnh đất nhà Phú Gia. Đất quá rộng nên cậu mất một lúc lâu mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Một mình ông Phi khoác trên mình bộ quần áo trắng tinh lắc chuông liên hồi. Những bó hương cháy lên rồi tàn từng hồi nhưng không gian xung quanh chẳng có gì thay đổi. Dường như ông Phi đã thấm mệt, mồ hôi toát ra lấm tấm trên khuôn mặt già nua. Ông nhìn về phía bà Âm ra hiệu, bà liền rút trong túi ra một chiếc khăn đã cũ nhưng được gói cẩn thận đưa ra trước mặt ông Phi. Ông cầm lấy chiếc khăn đôi mắt xúc động: mình ơi, tôi đến đón mình về. Mình đang ở nơi nào hãy hiển linh báo cho tôi biết. Tôi bị che mắt âm nên không nhìn thấy mình.

Không gian vẫn im lặng như tờ, thi thoảng có cơn gió nhẹ thổi qua làm làn khói hương quẩn vào nhau rồi lại là là bay tản ra xung quanh. Ông Phi rút chiếc khăn ra bịt lên mắt mình rồi nói tiếp: ngày mình còn sống đã nói chỉ cần mang theo chiếc khăn bên cạnh thì mình sẽ ở bên tôi. Giờ tôi cũng đến rồi, khăn tôi cũng cầm tới cho mình rồi. Mình mau hiển linh mở miệng đánh tiếng nói cho tôi hay.

Ngay lập tức khuôn mặt Ái tái dần đi. Cổ họng như có gì đó siết chặt khiến cô không tài nào thốt lên lời. Bà Âm phát hiện ra sự lạ bèn chạy tới vỗ nhẹ vào vai Ái: là bà Diệp Linh Anh đúng không? Bà đang ở đâu? Bà làm ơn hãy lên tiếng nói cho mọi người cùng nghe. Chúng tôi đến đón bà về.

Nước mắt Ái trào ra từng đợt. Hai cánh môi khép chặt không thể thốt lên lời. Ái đưa cánh tay bất lực chỉ về căn nhà nhỏ làm nhà kho trong góc vườn rồi giật lên vài cái mà ngất lịm.

Truyện cũng sắp đến hồi kết, hi vọng các bạn ủng hộ mình ở các truyện khác mà mình đã đăng tải. Cảm ơn các bạn, có thể xem qua tác phẩm "Người mẹ quỷ", "Hoa yêu", "Nhục hồng ngải"hay series truyện "Vùng đất vô hình" mà mình đã đăng tải.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK