• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng thật là bây giờ Cao Trọng giống như đang sủng vợ đến mức làm người ta ghanh tị mà. Vì một cô gái mà chấp nhận thay đổi bản thân. Người làm bà cô như Cao Ngọc còn chưa được anh đối xử tốt như vậy bao giờ.



Sau khi ăn xong Cao Trọng cùng Mộng Uyên đưa Cao Ngọc về. Anh cùng cô đến một nơi để cùng nhau ngấm cảnh đêm của thành phố.



"Woa... lại có một nơi đẹp như vậy sao?!"



"Em chưa từng đến đây sao?"



"Đúng vậy hầu hết tôi đều đi làm rồi về nhà, chỉ hay đi dạo cùng với cô bạn thân mà thôi!"



Thật ra mấy ngày trước đó Cao Trọng có hỏi Thiên Trạch những chỗ có cảnh đẹp, anh muốn đưa Mộng Uyên cùng đến ngấm.



Đây cũng là lần đầu tiên anh đến nơi này. Có nhìn thấy Mộng Uyên vui vẻ như vậy là anh cảm thấy vui rồi, tình yêu chỉ cần như vậy.



"Chủ tịch, ngài mau xem kìa có đom đóm nữa kìa!"



Mộng Uyên mải mê đuổi theo những chú đom đóm. Cao Trọng đứng ngấm nhìn cô mà không hề chớp mắt.



Mộng Uyên đã mệt liền gồi xuống gốc cây nghỉ ngơi và ngắm cảnh đêm tuyệt đẹp.



"Chủ tịch, ngài đã từng đưa ai đến đây rồi sao?"



"Chưa từng. Em là người đầu tiên!"



"Ồ!"



"Cũng là lần đầu tiên tôi đến đây!"



"Hả? Vậy tại sao ngài lại biết được chỗ này?"



"Là Thiên Trạch nói với tôi chỗ này!"



"Bác sĩ Thiên! Chắc là anh ấy rất lãng mạn!"



Lại nghe thấy Mộng Uyên khen một người con trai khác trước mặt mình thì không vui hỏi.



"Vì sao?"



"Tôi chỉ là nghĩ như vậy mà thôi!"



"Vậy còn tôi thì sao?"



"Ngàiiii thì, bình thường ngài có chút lạnh lùng. Nhưng mà đôi lúc cũng rất lãng mạng!"



"Ồ, vậy sao?"



"Đúng vậy!"



Được câu trả lời của Mộng Uyên, Cao Trọng đã cảm thấy có chút an tâm được phần nào. Chỉ cần anh có thể tốt nhất trong mắt cô, anh đều sẽ cố gắng.



Cao Trọng cởi báo khoác ngoài của mình rồi khoác cho cô.



" Cảm ơn chủ tịch! Ngài không lạnh sao?"



"Không!"



Cao Trọng cũng ngồi xuống cạnh cô hai người nhìn cảnh đêm tuyệt đẹp trước mắt. Cao Trọng quay sang nhìn cô rồi kể về cuộc đời trước đây của mình cho cô nghe. Mộng Uyên và anh cùng nhau tâm sự về cuộc đời mình.



Mãi đến lúc nữa đêm Mộng Uyên đã rất buồn ngủ liền dựa vào vai Cao Trọng ngủ.



Nhìn cô gái đang dựa vào mình anh nói nhỏ một câu.



" Chỉ mong sau này em luôn dựa giẫm vào anh!"



Cao Trọng ôm lấy đầu cô hôn nhẹ một cái, nhẹ nhàng bế cô vào trong xe. Về đến nhà anh cũng nhẹ nhàng ôm lấy cô đi về phòng, đặt cô vào giường ngay ngắn rồi nhẹ nhàng trở về phòng mình.



.....



Buổi sáng, khi thức dậy Mộng Uyên đã thấy mình ngủ ở chính phòng mình liền ngồi bật dậy, nhìn ngó xung quanh rồi đặt tay lên ngực ăn ủi trái tim bé bỏng.



"May quá không có xảy ra chuyện gì cả. Làm mình sợ chết khiếp mà!"



Cô bước xuống giường thay quần áo chuẩn bị đi làm, thì nghe thấy tiếng gõ cửa, liền chạy ra mở cửa.



"Có việc gì sao ạ?"



Dì Dương hốt hoảng nói:



" Hôm nay tôi dậy hơi muộn nên không kịp chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô. Cô nhớ kiếm đồ để lót dạ nha!"



Mộng Uyên mỉm cười nói:



" Dạ không sao đâu ạ, cháu tự mình tìm đồ ăn bên ngoài được rồi ạ. Không sao đâu dì!"



"Tôi sợ cô lại nhịn bữa sáng không tốt cho sức khỏe!"



"Khômg sao đâu cháu tự lo được mà, dì cứ yên tâm đi ạ!"



"Được, vậy cô mau thay đồ chuẩn đi làm kẻo trể đó!"



"Dạ!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK