"Dạ không sao đâu ạ, em ở cùng bạn nên cũng không tiện"
"Được rồi, con gái bọn em có nhiều bất tiện anh không ép em. Em muốn ăn gì "
" Anh gọi giúp em đi, em không rành món Pháp lắm"
"Được".
Trần Phong gọi cho Mộng Uyên món steak tartare và súp hải sản kiểu Pháp. "Mau ăn thử xem có hợp khẩu vị của em không"
"Dạ cảm ơn anh Phong Phong"
Mộng Uyên niềm nở cười với Trần Phong. Tất cả điều lọt vào mắt của Cao Trọng, Cao Trọng siết tay thành nắm đấm rồi lệnh cho tài xế lái xe trở về cung điện.
Cao Vinh trong thấy Cao Trọng trở về thì rất vui, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt bực tức, con mắt chuyển đỏ của anh thì liền lo lắng, liền lên tiếng:
" Có chuyện gì sao?"
Cao Trọng không nói một câu nào mà đi thẳng vào căn phòng dưới tần hầm. Nơi mà rất lâu nay không có một ai dám bước vào đó, một khi bước vào rồi sẽ không có đường ra.
Ánh mắt của Cao Vinh lúc này liền tối sầm lại, trước nay chưa bao giờ thấy vẻ mặt đó.
" Điều tra xem rốt cuộc đã xảy chuyện gì"
Quản gia cung kính " Vâng thưa ngài "
" không ai được làm phiền nó"
"Vâng ạ"
Cao Vinh cũng về phòng làm việc của mình, nhưng không phải là để làm việc. Cao Vinh gọi một cuộc điện thoại.
.....
Mộng Uyên sau khi ăn Trưa cùng Trần Phong thì đón taxi về, nhưng vì lo lắng cho cô nên đã lái xe theo sau taxi của cô.
Thu Hương và Hồng Trâm đã nhìn thấy nên ra lệnh cho đoàn xe phía sau tìm cách ngăn cản xe Trần Phong lại. Vì bị người của nhóm Thu Hương quẹt trúng nên Trần Phong không thể đi theo Mộng Uyên.
Khi Mộng Uyên vừa vào cửa thì trong thấy dì Dương, Thiên Minh, Đằng Phong cả 3 người đang đi qua đi lại, rất sốt ruột. Mộng Uyên cũng thấy lo lắng theo mà hỏi:
"Có việc gì sao ạ, sao mọi người lại đi qua đi lại ở đây"
Ba người liền nhìn về phía cô mừng rỡ. Dì Dương vội vàng nói: " May quá rốt cuộc cô cũng đã về. Bây giờ cô theo Thiên Minh và Đằng Phong đến cung điện, họ sẽ giải thích cho cho trên đường đi"
Mộng Uyên vẫn còn lo lắng chưa kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì cả, nhưng vẫn lễ phép " Dạ "
Ngồi trên xe Mộng Uyên cảm thấy tim mình đập liên hồi, cô lại sợ xảy ra chuyện gì đó. Nghe Thiên Minh kể sơ bộ lại. Mộng Uyên lại nghĩ đến trước kia khi Dương Dương nói có thể là Cao Trọng đã thích cô. Cô còn không tin, nhưng bây giờ lại vẻ là đúng rồi.
[....]
Cao Vinh đang đứng ngồi không yên đợi Mộng Uyên đến. Cao Vinh chỉ mong Mộng Uyên xó thể kiềm chế được cơn thịnh nộ của Cao Trọng.
Mộng Uyên tới cung điện Cao Vinh liền chạy đến nắm tay cô "Nhờ cô giúp tôi "
"Thưa ngài tôi không biết mình có thể làm được không nhưng sẽ cố gắng thử"
Mộng Uyên nhìn thấy vẻ lo lắng đó bọn họ, nhưng có thể Mộng Uyên không biết được cơn thịnh nộ của Cao Trọng đáng sợ đến mức độ nào.
Mộng Uyên được Thu Hương dẫn đến trước cánh cửa của tầng hầm, một cảm giác ớn lạnh bao trùm lấy cô. Mộng Uyên có chút sợ, chùn bước, nhìn lại phía sau lưng tất cả mọi người nhìn cô với ánh mắt mong đợi.
Mộng Uyên cùng Thu Hương bước vào bên trong, nơi này rất lạnh lẽo, tối ôm, thật đáng sợ. Đi được vài bước Mộng Uyên dẫm phải cái gì đó liền hết toán lên "Aaaaaaaaaaaaaa".
Mộng Uyên ôm chặt lấy Thu Hương, bổng nhiên có cái gì đó đá Thu Hương một té nhào, Mộng Uyên cũng vì vậy mà té xuống, cô càng lo sợ hơn, nước mắt bắt đầu rơi, tay chân cũng rung lên:
"Thu Hương, Thu Hương cô không sao chứ. Chúng ta có thể ra ngoài không? Hic hic.....Tôi sợ quá"
"Được tôi đưa cô ra ngoài "
Mộng Uyên đỡ Thu Hương đứng dậy, đèn trong căn hầm cũng tự nhiên sáng lên. Làm hai người bị chói mà che mắt lại, Mộng Uyên từ từ hé tay ra. Cô bổng giật mình thấy CaoTrọng đang đứng trước mặt hai người.
"Chủ....chủ tịch"
Thu Hương nghe Mộng Uyên lên tiếng liền nhìn lại trong thấy Cao Trọng, lập tức cúi người cung kính chào anh, nhưng vì bị cơn đau lúc nảy làm cô không thể dứng vững. Mộng Uyên ngay lập tức đỡ cô.
Cao Trọng đang ngồi trong bóng tối, kiềm nén cơn giận dữ. Thì đột nhiên nghe được tiếng la của Mộng Uyên, có chút giảm cơn lửa tỉnh hơn một tý. Anh liền chạy một mạch đến nơi phát ra giọng nói đó Thu Hương một cái rất mạnh.
Vì không thể khống chế được bản thân mình nên Cao Trọng sợ là đá phải Mộng Uyên, nên đã mở đèn lên. Nhưng người bị anh đá là Thu Hương chứ không phải cô.
Mộng Uyên lướt qua nhìn thấy đôi mắt của Cao Trọng vẫn là màu đỏ. " Chủ tịch anh không sao chứ ạ"
Giọng nói của Mộng Uyên làm cho Cao Trọng có thể bình thản lại nhưng con mắt của anh vẫn chưa biến mất màu đỏ đáng sợ.
Cao Trọng kéo Mộng Uyên, ôm vào trong lòng " im lặng một chút"
Mộng Uyên không dám nhúc nhích mà đứng im như vậy cho anh ôm, Cao Trọng ôm cô rất chặt. Không biết là qua bao lâu, anh mới buông Mộng Uyên ra.
Con mắt của Cao Trọng cũng đã đen ngần lại, tâm trạng của anh cũng ổn định rồi, Mộng Uyên liền nhẹ giọng thăm dò anh: "Chúng ta ra ngoài thôi chủ tịch "
"Được "