• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi bác sĩ đã đi Cao Trọng mang cho Mộng Uyên một tô cháo táo đỏ.



" Em ăn xong tô cháo này, tôi đưa em đến chỗ Lok để xem nó huấn luyện!"



Nghe tới được đi xem huấn luyện chó nghiệp vụ Mộng Uyên lập tức ngoan ngoãn ăn một mạch hết tô cháo.



Ăn xong còn dùng tay chùi miệng, nhìn anh hớn hở.



"Tôi ăn xong rồi, có thể đi chưa chủ tịch!"



Cao Trọng nhìn cô dùng tay để lau miệng cũng đành bất lực với cô, nhưng vẫn anh tiến lại chỗ cô đưa cho cô khăn tay.



" Em mau lau đi rồi chúng ta đi!"



Mộng Uyên nhận lấy chiếc khắn lau lau rồi đứng dậy cầm lấy túi xách.



"Tôi xong rồi ạ!"



"Em vui đến vậy sao?"



"Tôi cảm thấy huấn luyện chó nghiệp vụ là một công việc mang tính kiên nhẫn, dù sao tôi cũng rất thích chúng nữa!"



"Tại sao?"



Mộng Uyên suy nghĩ một lúc rồi gãi đầu trả lời.



"Có lẻ vì chúng đáng iu!"



"Chưa từng nghe cô gái nào nói những con chó hung dữ kia dể thương cả. Em là người đầu tiên đó!"



"Bởi vì họ không thích loài chó mà thôi!"



Cao Trọng gật gật đầu đồng ý với suy nghĩ của cô.



" Vậy chúng ta đi thôi!"



"Vâng!"



Cao Trọng đưa Mộng Uyên đến nơi huấn luyện đặt biệt. Chú chó Lok cũng được dẫn vào và có đến 4 vị huấn luyện chuyên nghiệp huấn luyện nhưng nó lại không hề nghe lời. Bọn họ dùng rôi đánh nó, Mộng Uyên ngồi ở xa mà cảm thấy thương nó, liền đứng dậy đối diện với Cao Trọng chỉ vào những người huấn luyện đó mà tức giận nói.



"Chủ tịch, sao họ lại đối xử với như vậy? Nó cũng biết đau mà, ngài có thể nói họ đổi cách huấn luyện khác được không?"



Cao Trọng thấy cô giận dữ liền không vui nhìn bọn họ ra lệnh.



"Lập tức dừng lại cho tôi!"



Những người đang dùng roi, gậy đánh chú chó lập tức dừng lại mắt o miệng chữ ô khó hiểu nhìn về phía Cao Trọng.



Trước nay họ đều huấn luyện những con chó khác cũng như vậy, nhưng anh chưa bao giờ tức giận như lúc này, liệu họ đã làm sai việc gì chăng.



Mộng Uyên liền chạy xuống chỗ bọn họ vuốt ve chú chó.



" Mày đâu lắm phải không? Không sao tao sẽ giúp mày!"



Chú chó lập tức núp phía sau của cô. Mộng Uyên đứng dậy nhìn bọn họ rồi nói.



"Sao các anh đối xử với nó tàn nhẫn như vậy?"



"Trước nay chúng tôi đều huấn luyện như vậy mà?!"



"Nếu như chúng không nghe lời mọi người sẽ đánh nó sao? "



"Đúng vậy!"



"Nhưng các anh không có cách huấn luyện khác sao? Bọn nó cũng biết đau mà! Nếu tôi đánh các anh như vậy các anh có đồng ý không hả?!"



Tất cả mọi người đều nhìn nhau rồi gật đầu những gì cô nói quả là không sai, nhưng nếu không làm như vậy thì làm sao chúng nghe lời được chứ.



"Nếu chúng có thể nghe lời thì chúng tôi cũng không cần phải dùng đến roi!"



Mộng Uyên suy nghĩ một lúc rồi quay lại nhìn Cao Trọng, tỏ vẻ đáng iu năn nỉ.



"Chủ tịch, tôi có thể thử không?"



Cao Trọng làm sao chống lại vẻ đáng iu của cô nên đồng ý cho cô thử. Nhưng anh lại muốn để cô vinh quan nên đã đưa ra một đề nghị.



"Tôi thấy không bằng chúng ta thi đấu đi, em thấy thế nào?"



"Thi đấu????"



"Đúng vậy nếu em có thể huấn luyện được Lok vượt qua các chướng ngại vật, mà không dùng đến roi thì em thắng. Thế nào?"



"Nhưng mà họ cũng phải huấn luyện một con chó chưa bao giờ huấn luyện chứ!"



"Điều đó là dĩ nhiên!"



"Được tôi đồng ý!"



Cao Trọng nhìn bọn họ gật đầu ra hiệu, nên bọn họ không muốn cũng phải làm mà thôi.



Cuộc thi đấu diễn ra trong hai tiếng đồng hồ, một tiếng là để họ làm quen với chú chó, một tiếng là bắt đầu cuộc thi.



.....



Mộng Uyên ở bên này chỉ vuốt ve, cho ăn, rồi chỉ nó làm sao vượt qua chướng ngại vật, chú chó không hề chống cự mà rất nghe lời của cô.



Bên kia có đến 2 người cùng huấn luyện chứ chó, họ dùng roi, rồi sai khiến cho nó tập luyện trèo qua các chướng ngại vật, chú chó có lẽ vì sợ roi nên cũng rất phối hợp.



Cao Trọng ngồi ở trên cao cùng các lão già có địa vị cao nhất ở quân khu này cùng quan sát tiến độ huấn luyện của cô.



Vị tư lệnh nói: " Tiểu thư Mộng Uyên huấn luyện như vậy liệu có ổn không? Có cần cho người giúp cô ấy không?"



Một vị tư lệnh khác nói: "Chúng ta quan sát thêm chút nữa, nếu không được thì cho người xuống giúp cô ấy!"



Bọn họ mỗi người đều muốn giúp cho Mộng Uyên một tay, chỉ sợ cô mà thua thì sẽ làm cô mất mặt, cô mà mất mặt thì bọn họ cũng xong đời. Từ cái hôm ở nhà ăn, tất cả mọi người đều biết Mộng Uyên là người rất quan trọng với Cao Trọng.



Nên không một ai dám làm cho cô buồn chán, hay bị bất kỳ điều gì ở chỗ của họ. Chỉ cần cô mở miệng bọn họ lập tức đáp ứng yêu cầu của cô. Chỉ sợ cô mà có chuyện gì thì cả đám bọn họ đều đi tông.



Nhưng Cao Trọng lại không hề lên tiếng chỉ chăm chú nhìn cô gái nhỏ của mình mà mỉm cười, càng nhìn càng thấy mê hoặc lòng người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK