Cao Trọng thì không hề thích xem những thứ đó, trở về phòng mở màng hình lên xem Mộng Uyên và bọn họ đang làm gì mà cứ thập thò. Thì ra bọn họ là đang xem phim truyền hình, anh liền mỉm cười lắc đầu với cô.
Một lúc sau Thiên Trạch dẫn theo một người đàn ông đi vào, trong thấy Mộng Uyên và mọi người đang rất chú tâm vào bộ phim trên màng hình thì vô cùng hoảng hốt. Anh nhẹ nhàng bước lại vỗ vỗ vai của Thu Hương nghi ngoặt hỏi.
"Chủ của các cô đâu?"
"Ngài ấy ở trong phòng đọc sách!" Nói xong Thu Hương tập trung xem phim, cũng không màng tới hai người nữa.
Thiên Trạch thật sự khó hiểu nhìn tất cả bọn họ, rồi dẫn theo người đàn ông đó bước vào bên trong phòng sách của Cao Trọng.
Cao Trọng thì vẫn ung dung ngồi đây đọc sách. Thiên Trạch nghĩ chắc là anh vẫn chưa biết bọn họ đang lơ là với người lạ khi ra vào nhà anh, nên tố cáo bọn họ với anh.
"Cậu vẫn còn có thể ngồi đây mà đọc sách sao? Nhà cậu sắp bị trộm dọn đi mất rồi kia kìa!"
"Cậu muốn nói bọn họ xem phim, liền lơ là với cậu sao?"
"Cậu biết? Cậu còn để bọn họ.....". Còn chưa nói hết câu Thiên Trạch bổng nhớ ra được một điều liền nhìn Cao Trọng một cái. Tiến lại gần anh quan sát thêm mấy lần.
" Có thật cậu là bạn của tôi không vậy? Cậu như vậy là đã khỏi bệnh rồi sao? Cậu đã thử chạm vào những cô gái khác chưa?"
Thiên Trạch hỏi một đóng câu hỏi, nhưng Cao Trọng cũng không hề quan tâm. Cao Trọng liếc Thiên Trạch một cái liền không dám hỏi thêm bất kỳ câu nào nữa. Anh liền chuyển chủ đề đến người người đàn ông đi cùng anh.
"Người của cậu tôi đã đưa đến rồi! Tiếp theo sẽ như thế nào?"
Cao Trọng cùng với hai người họ bàn bạc rất lâu.
Mộng Uyên và mọi người cũng đã xem xong, cũng chỉ mới 9 giờ hơn, cô cũng mệt nên cũng muốn về phòng nghĩ ngơi.
Vừa hay chạm mặt với Thiên Trạch và người đàn ông lạ mặt từ trên tầng đi xuống. Mộng Uyên ngạt nhiên hỏi.
"Bác sĩ Trạch anh đến từ khi nào vậy?"
"Lúc các cô đang tập trung xem tivi !"
Mộng Uyên ngại ngùng gãi gãi đầu trả lời.
"Vậy sao. Xin lỗi do tôi tập quá nên không biết anh đến!"
"Không sao cả!"
Mộng Uyên di chuyển mắt đến người đi phía sau anh rồi hỏi.
"Vị này là..."
"Đây là phụ tá mới của tôi!"
"À thì ra là vậy!. Đúng rồi chuyện lần trước ở trung tâm mua sắm cảm ơn anh nhiều!"
"Không có gì chỉ là tiện tay giúp đỡ mà thôi! Vậy chúng tôi đi trước đây tạm biệt!"
"Tạm biệt!".
Mộng Uyên vừa lên tới nơi liền thấy Cao Trọng cũng vừa hay mở cửa đi ra.
"Mộng Uyên!"
"Có việc gì sao ạ?"
"Em giúp tôi pha một ly sữa nóng được không?"
"A. Được vậy ngài đợi tôi một lát, sẽ có ngay."
Cô lập tức xuống bếp pha sữa cho anh. Vì không biết liều lượng anh uống như thế nào nên cô dựa theo liều lượng của mình để pha.
Cao Trọng đang đọc sách thì nghe tiếng gõ cửa của cô liền lập tức mở cửa. Mộng Uyên đưa ly sữa còn nóng đến trước mặt anh.
"Chủtịch sữa của ngài đã xong!"
"Cảm ơn em!" Cao Trọng cầm lấy ly sữa.
"Ngài còn việc gì giao phó nữa không ạ!"
"Còn, em pha hơi nhiều rồi mau giúp tôi uống bớt đi!"
"Hả?....????"
"Mau uống bớt một phần giúp tôi!"
"Dạ được!" Mộng Uyên do dự cầm lấy ly sữa uống một phần. Đưa ly lại cho anh.
Thấy cô đã uống một phần, anh mỉm cười nhận lấy.
"Được rồi em mau đi nghĩ ngơi sớm đi!"
"Tôi về phòng nghĩ trước đây ạ. Chúc ngài ngủ ngon."