Mộng Uyên tháo vòng cổ cho chú chó của mình để chuẩn bị, cô vuốt ve nó trấn an nó trước lúc thi.
Cao Trọng bước xuống chỗ cô nhìn cô hỏi.
" Nếu em thắng tôi sẽ có phần thưởng cho em!"
Mộng Uyên nhìn anh mỉm cười.
" Thật ạ, vậy có thể cho tôi biết đó là gì không ạ!"
Cao Trọng gõ nhẹ vào trán cô nói
"Đến lúc đó em sẽ biết thôi!"
"Ồ, vâng chủ tịch. Tôi nhất định sẽ thắng"
" Được, mặt mủi của tôi đều trong cậy vào em đó!"
"Đã rõ thưa chủ tịch!"
Mộng Uyên đứng nghiêm giơ tay lên trán chào kiểu quân đội với anh.
.....
Cao Trọng quay lại ghế giám khảo ngồi.
Một vị trọng tài cầm loa thông báo.
"SAU ĐÂY XIN MỜI HAI ĐỘI ĐƯA CHÓ CỦA MÌNH VÀO VỊ TRÍ, BẮT ĐẦU THI ĐẤU!"
Mộng Uyên dẫn Lok bước vào vạch xuất phát và đợi hiệu lệnh từ trọng tài.
"SẴN SÀNG,BẮT ĐẦU!"
Mộng Uyên cùng Lok xong lên phía trước nhảy qua 4 hàng rào, rồi chui qua đường ống, leo cầu thang,.... chó và người phối hợp với nhau rất ăn ý.
Đội bên kia vì là chó mới được huấn luyện một tiếng nên cũng khó mà đuổi kịp tiếng độ của Lok, nó còn chưa hẳn nghe lời bọn họ.
Và cuối cùng Lok cũng đã hoàn thành xuất sắc bài thi của mình, mà không hề cần đến roi thúc đẩy. Những người huấn luyện kia phải nhìn cô bằng một ánh mắt ngưỡng mộ.
Cao Trọng ngồi nhìn cô giành chiến thắng mà không khỏi gật đầu, nở một nụ cười đầy mãn nguyện.
Những lão già ở đây chưa bao giờ nhìn thấy cô gái nào tài giỏi như cô liền thầm khen ngợi, 'quả thật là người con gái mà ngài công tước nhìn trúng, rất khác người'.
Những người huấn luyện điều đứng xếp hàng trước mặt Mộng Uyên cúi người đồng thanh nói.
"Mong tiểu thư nhận chúng tôi làm học trò!"
Mộng Uyên lắc lắc tay nói với họ.
"Tôi không dám nhận các anh làm học trò đâu, là do tôi may mắn mà thôi. Lok nghe lời cũng là do các đã huấn luyện trước đó mà thôi!"
Bọn họ vẫn kiên quyết muốn cô chỉ họ cách huấn luyện.
Đúng lúc Cao Trọng bước đến, Mộng Uyên lập tức ôm lấy cánh tay của anh lắc lư luốn cuốn nói.
" Ngài giúp tôi giải thích với họ được không? Tôi thật sự là may mắn mà thôi!"
"Không phải là em may mắn......"
Cao Trọng nói rõ cho cô biết lý do vì sao cô có thể điều khiển những chú chó hung hăng ở đây. Mộng Uyên vô cùng khó mà tin được cô lại có khả năng làm cho loài chó nghe lời mình.
Cao Trọng nhìn cô ân cần nói
" Nếu đồng ý thì có thể giúp bọn họ huấn luyện theo cách của em. Nếu em không đồng ý cũng không sao cả. Em cứ suy nghĩ đi!"
Mộng Uyên liền gật đầu trả lời.
" Vậy mỗi tuần tôi sẽ đến đây vào ngày nghĩ để giúp mọi người huấn luyện chúng! Nhưng tôi nói trước tôi chỉ thử thôi nhé, còn có thành công hay không thì tôi không nói trước được đâu đó!"
Những người huấn luyện đều vui mừng nói.
"Cảm ơn tiểu thư Mộng Uyên giúp đỡ. Nếu cô cần thứ gì thì cứ nói với chúng tôi, chúng tôi sẽ hết mình giúp đỡ!"
Mộng Uyên nhìn bọn mỉm cười nói.
"Không cần khách sáo!"
Cao Trọng thấy cô có thể vui như vậy, nên anh cũng cảm thấy vui lây. Nhưng mà anh lại không thích cô cười với người đàn ông nào khác ngoài anh.
"Được rồi, chúng ta mau về thôi!"
"A, được ạ!"
Mộng Uyên vẫy tay chào tạm biệt bọn họ, theo Cao Trọng về phòng.
Vừa về đến phòng Cao Trọng liền kéo tay cô ép cô sát vào vách tường.
" Sau này không cho phép em cười với bọn họ!"
Mộng Uyên bị Cao Trọng ép vào vách tường, tim liền đập nhanh, lắp bắp nói.
"Chủ tịch...ngài có thể...thả tôi ra trước...được không?"
"Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi!"
Mộng Uyên lấy hết dũng khó hỏi lại anh.
"Có phải ngài đáng ghen với họ không?"
"Đúng vậy, là tôi đang ghen!"
Mộng Uyên biết là mình lỡ lời nên quay mặt sang một bên nói nói với anh.
"Chủ tịch, là tôi nói nhầm rồi. Ngài có thể thả tôi ra có được không?"
Cao Trọng cũng không hề muốn làm khó cô nên nới lỏng tay hơn một chút.
" Em thật sự không có cảm giác gì với tôi sao?"
Mộng Uyên không hề đắng đo suy nghĩ, lập tức trả lời anh.
" Không có, thưa chủ tịch. Tôi chỉ xem ngài là bạn mà thôi!"
Cao Trọng thấy vọng buông cô ra hoàn toàn, Mộng Uyên liền nhanh chóng vòng qua phía sau lưng anh
"Tôi cảm thấy hơi nóng nên tôi đi tắm trước đây!"
Mộng Uyên đang tìm cớ thoát thân, Cao Trọng tuy thất vọng với câu nói của cô nhưng anh không thể ngừng theo đuổi trái tim của cô. 'Tôi sẽ giúp em mở cửa trái tim một lần nữa Mộng Uyên'.
Mộng Uyên từ phòng tắm bước ra đã thấy Cao Trọng cầm mấy chiếc hộp liền tờ mò hỏi.
" Ngài đang cầm gì vậy?"
"Tôi không biết nữa, là đội trực cổng hôm nay mang vào nói là bạn em gửi cho em!"
"A. Tôi quên mất. Hôm nay Dương Dương có nhắn là gửi mấy món mà tôi thích đến đây. Vậy mà tôi lại quên mất!"
Mặt cô hớn hở chạy lại giúp anh cầm đồ vào đặt trên bàn. Cao Trọng biết mỗi lần mà cô nhìn thấy đồ ăn liền quên mất những chuyện khác.
" Em đó, thật là ham ăn!"
"Không đúng, tôi không hề ham ăn. Mà là đồ ăn chính là những thứ làm cho con người ta có thể quên đi những việc không vui, áp lực, vân...vân..."
Cao Trọng nghe cô giải thích cho việc ham ăn của mình liền cười 'phì'.
Mộng Uyên thấy anh đang cười mình liền phồng má lên.
" Là thật mà, không nói với ngài nữa. Tôi mang chúng đi cất đây!"
"Được, đều tin em hết!"
Anh cũng không thể nào mà không cưng chiều cô gái trước mặt, lại càng không thể giận khi cô làm sai điều gì đó. Cô là người đầu tiên làm cho anh cười nhiều hơn, biết lo lắng cho người khác là cảm giác gì.