• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dặn dò xong Cao Trọng rời khỏi căn hầm đó, lập tức gọi điện thoại cho Cao Vinh và nói cho anh biết.



" Anh giúp em điều tra đừng để cho bất kỳ ai biết"



Nói rồi cúp máy. Cao Trọng thật sự rất phiền não, vì Lâm Tuệ lại muốn hại Mộng Uyên, Mộng Uyên và Lâm Tuệ có thù quán gì?.



Cao Trọng đang thẩn thờ suy nghĩ thì dì Dương vội vàng chạy đến thông báo cho anh.



"Thưa ngài, cô Mộng Uyên đang nôn ra máu"



"Cái gì?"



Cao Trọng vội vàng chạy vào xem tình trạng của cô. Vừa bước vào trong phòng thấy từ bên trong miệng cô đang có một dòng máu đỏ thẩm chảy ra, đúng là hiện tượng trúng độc.



Anh ngồi xuống bên cạnh giúp Mộng Uyên lau đi những dòng máu đang tuông ra.



Cùng lúc này Thiên Trạch từ bên ngoài xong vào, lập tức tiêm vào tay Mộng Uyên một loại thuốc gì đó.



Cao Trọng nhìn Thiên Trạch mà quát lớn.



"RỐT CUỘC CẬU TIÊM GÌ VÀO NGƯỜI CÔ ẤY VẬY?"



"Cậu bình tĩnh đi đã. Cô ấy trúng một loại độc giống như lấy đi phần hồn của con người vậy. Nếu để càng lâu sẽ đi vào tim gây ra hiện tượng nôn ra máu không ngừng, lâu dần mất máu mà chết."



"Cậu nói gì, vậy có thuốc giải không?"



Cao Trọng nắm chặc lấy tay Mộng Uyên, anh không tin rằng có một loại độc như vậy.



"Vừa rồi tôi đã tiêm cho cô ấy là thuốc giải, cậu yên tâm. Lúc trước tôi đã từng gặp qua nên cậu không cần lo lắng. Chăm sóc tốt cho cô ấy là được"



" Được, cảm ơn cậu"



"Woa hôm nay là lần lần đầu tiên tôi nghe cậu nói câu cảm ơn thật mát lòng mát dạ mà. Nhưng mà rốt cuộc là ai có thâm thù với cô gái nhỏ của cậu vậy, ra tay thật độc ác"



"Tôi đang nghĩ là Lâm Tuệ, nhưng tôi lại chưa có chứng cứ xác thực. Vả lại cũng không biết vì sao con bé lại vậy với Mộng Uyên "



"Được rồi, cậu yên tâm mỗi người tôi sẽ đến kiểm tra cho cô ấy. Cậu cứ tìm chứng cứ đi"



"Được "



[.....]



Khu ổ chuột, nơi ẩn náu của những kẻ trốn chạy. Cách đó vài hôm.



Lâm Tuệ cố tình cho người tiết lộ với một nhóm xã hội đen Mộng Uyên là người tiết lộ thông tin mật của bọn họ, làm bọn họ rơi vào tình thế phải trốn chiu, trốn nhủi bấy lâu nay.



Thế là có một đã tra được thông tin của Mộng Uyên và lẻn vào bữa tiệc, hắn giả làm người phục vụ và giả vờ đưa một ly nước trái cây đến cho Mộng Uyên, trong thấy cô đã uống hắn liền rời khỏi bữa tiệc một cách thần không hay quỷ không biết.



......



Mộng Uyên đã nghĩ ngơi được vài ngày sức khỏe của cô cũng dần hồi phục rất nhanh. Những gì đã xảy ra trong bữa tiệc cô đều không thể nào nhớ nổi.



Cô đã hỏi rất nhiều người bọn nói là do say nên không nhớ mà thôi, nhưng hôm đó rõ ràng cô không hề uống một giọt rượu nào kia mà.



Càng nghĩ càng đau đầu nên Mộng Uyên không muốn nghĩ đến nữa. Chỉ là dạo gần đây Thiên Trạch thường xuyên đến tiêm thuốc gì đó cho cô nên có chút thắc mắc.



"Bác sĩ Thiên, rốt cuộc tôi bị làm sao thế ạ?"



"Bởi vì cô uống quá nhiều trong bữa tiệc nên cô bị ngộ độc rượu, đây là thuốc giúp cô điều hòa lại cơ thể"



"Oh, tôi mới ngộ độc rượu lần đầu "



"Có nhiều bệnh mà cô chưa bao giờ nghe qua nữa kìa"



"Vậy ạ. Làm phiền bác sĩ Thiên quá, sau này tôi sẽ không uống rượu nữa đâu"



"Cô đúng là một bệnh nhân ngoan nhất mà tôi từng gặp"



"Hả?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK