Khi hai người đi đến tất cả những người ở đây đều chào Thu Hương. Mộng Uyên thấy ngưỡng mộ Thu Hương thật sự rất giỏi còn trẻ như vậy lại có chức vụ cao rồi, so với cô thì quả là không có so sánh thì không đau thương mà.
"Tôi có sờ thử con chó kia không?"
Mộng Uyên chỉ vào con chó Rottweiler cao to hỏi Thu Hương.
Thu Hương vô cùng kinh ngạt, giống chó này rất cao to, hung hăng, vậy mà lại muốn được sờ nó. Cô quả thật khác với những tiểu thư nhà giàu khác, sở thích cũng không quá cầu kỳ.
Thu Hương đưa cô lại gần một đồng đội đang huấn luyện và nói với người đồng đội.
"Cậu đưa Wat lại đây một lát"
"Vâng chỉ huy"
Chú chó tên Wat tướng đi rất dũng mảnh đi theo phía sau người huấn luyện. Cơ bắp của nhìn thôi đã làm cho nhiều người phải khiếp sợ. Vì sự an toàn nên nó đã bị người huấn cho đeo mõm lại. Đến trước mặt Thu Hương và Mộng Uyên nó nghe theo hiệu lệnh của người huấn luyện ngồi xuống.
Mộng Uyên cảm thấy thích thú, nôn nóng được chạm vào nó, bị Thu Hương nhanh hơn nắm lấy tay cô ngăn cản.
" Cô phải cẩn thận chứ, nó rất hung dữ! Nếu cô bị thương thì tất cả bọn họ đều sẽ bị phạt"
Nghe Thu Hương nói vậy Mộng Uyên liền không dám chạm vào nữa, mà nhìn người huấn luyện hỏi.
"Tôi có thể sờ nó một lát không?"
Người huấn luyện lúng túng nhìn Thu Hương, sau đó trả lời.
"Được, nhưng phải cẩn thận!"
"Tôi biết rồi, không sao đâu có anh ở đây chắc là nó sẽ nghe lời"
Mộng Uyên nhẹ nhàng ngồi xuống, từ từ để tay lên lưng chú chó. Chú chó ngoan ngoãn ngồi cho cô sờ không hề tỏ ra khó chịu hay hung dữ. Mộng Uyên liền nhìn Thu Hương mỉm cười nói.
"Không có đáng sợ như cô nói mà, nó rất ngoan"
Thu Hương và người huấn luyện điều toát cả mồ hôi hột trước nay Wat rất hung hăng, khó có ai có thể chạm vào nó, và huấn luyện nó cũng phải mất một năm. Cô vậy mà lại sờ vào người nó, nó không hề tỏa ra hung dữ.
Mộng Uyên hỏi nó:
"Mày tên là Wat sao?"
Chú chó sủa lên 1 tiếng "Gấu" như thể nó nói đúng vậy.
Mộng Uyên nói với chú chó:
"Mày giúp tao lấy quả bóng đó lại đây được không?"
Chú chó ngay lập tức chạy lại phía quả bóng, nhưng vì mỏm nó đang đeo mỏm nên không lấy được quả bóng, Mộng Uyên bước lại gần nó giúp nó tháo vật đeo trên miệng nó ra. Nó ngay lập tức ngậm lấy quả bóng rồi ngồi xuống đưa cho cô.
Cao Trọng từ xa đã trong thấy toàn bộ quá trình thì vô cùng hài lòng.
"Wat mau lại đây!"
Cao Trọng cất tiếng gọi nó, nghe tiếng của anh nó lập tức chạy lại chỗ anh, ngoan ngoãn ngồi xuống đợi lệnh.
Thu Hương và người huấn luyện thấy Cao Trọng đến cũng lùi lại sau vài bước. Mộng Uyên sợ anh sẽ phạt hai người họ liền nhanh chóng đi đến chỗ anh giải thích.
"Chủ tịch, là tôi muốn sờ thử vào Wat họ đã ngăn cản nhưng không được, ngài đừng trách họ!"
Cao Trọng nghe cô giải thích liền cúi người sát vào tai cô nói.
" Muốn tôi không trách phạt họ cũng được, em phải nói cho tôi biết làm sao Wat lại nghe lời của em như vậy?"
Mộng Uyên gãi đầu khó hiểu rồi trả lời
"Tôi cũng không rõ, có lẽ là do nó biết tôi không làm hại nó!"
"Chỉ vậy thôi sao?"
"Đúng vậy, còn có thể giải thích thế nào nữa!"
"Được tôi chấp nhận câu trả lời của em"
Mộng Uyên liền nhìn xuống chú chó rồi hỏi anh.
"Tôi có thể chơi cùng nó thêm một lát nữa không?"
"Được"
Mộng Uyên liền vui vẻ nhìn chú chó rồi nói với nó " chúng ta đi nhặt banh thôi Wat ", nhưng nó không nghe lời nữa vẫn ngồi đó nhìn mà Cao Trọng quảy đuôi.
Mộng Uyên liền hiểu nó chỉ nghe lời anh mà thôi, nên dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Cao Trọng. Cao Trọng đành hết cách với ánh mắt đó của cô, nhìn xuống chú chó rồi nói:
"Mày mau đi chơi cùng cô ấy đi!"
Dường như nó có thể hiểu được anh đang nói gì, nó liền đứng dậy đi đến chỗ của Mộng Uyên, đúng là một con chó trung thành và thông minh mà.
Người huấn luyện hỏi nhỏ Thu Hương.
"Cô ấy rốt cuộc là ai vậy ạ? Sao ngài công tước lại có vẻ thân với cô ấy như vậy? Không phải là ngài ấy ghét phụ nữ lắm sao?"
"Cậu hỏi hơi nhiều vấn đề rồi đó! Cậu chỉ cần biết cô ấy là người vô cùng quan trọng với ngài ấy là được!"
"Tôi đã hiểu!"