• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cao Trọng còn đang lo lắng sợ cô sẽ vì vậy mà sợ anh. Nhưng lúc cô đặt ra điều kiện với anh quả thật anh không hề nhìn nhầm.



Khi tất cả mọi người đều rời khỏi văn phòng của Cao Trọng, liền cảm thấy sợ hãi không thôi. Vừa rồi Mộng Uyên đã ăn gan hùm hay sao mà lại dám đưa ra điều kiện với chủ tịch.



Trưởng phòng lo lắng lên tiếng hỏi:



"Mộng Uyên, cô có chắc là nhóm các cô làm được không?"



Mọi người cũng đang chờ đợi câu trả lời của cô. Nên cô không thể làm họ thất vọng được. Cô mỉm cười rồi nói:



"Tuy tôi không biết có đạt yêu cầu hay không, chỉ cần nhóm chúng ta cố gắng thì tất thắng. Mọi người phải có lòng tin ở chính mình chứ!"



Đồng nghiệp thứ nhất nói:



" Được nhóm chúng ta sẽ cố gắng!"



Những đồng nghiệp khác cũng lần lượt đồng ý cùng nhau cố gắng, không thể thua được.



Mọi hành động của cô và các đồng nghiệp đang quyết tâm cố gắng, đều bị Cao Trọng nhìn thấy. Anh mỉm cười nói với chính mình.



"Quả không hổ là phu nhân của anh!"



Hôm nay, lúc ở công ty anh có chút không kiềm chế được cảm xúc của mình nên bây giờ không biết làm sao về nhà đối diện với cô.



Chỉ sợ là vì thế mà cô sợ anh. Sẽ giữ khoảng cách với anh.



Nhưng khi vừa về nhà, đã thấy Mộng Uyên đang bận rộn dưới bếp. Anh liền cất tiếng hỏi:



" Hôm nay, có khách sao?"



Mộng Uyên tươi cười quay lại nhìn anh trả lời:



" Dạ không phải đâu ạ. Hôm nay tôi cảm thấy vui vẻ nên muốn làm thêm vài món thôi! Ngài mau đi tắm trước đi, khi nào xong tôi sẽ gọi ngài!"



Cao Trọng đi về phòng nhưng trong đầu đang suy nghĩ ' vì sao cô lại vui mà không phải buồn?'. Rõ ràng lúc ở công ty anh có chút tức giận, ngay cả cô anh còn không bỏ qua vậy tại sao cô lại nói hôm nay cô vui.Càng làm cho Cao Trọng khó nghĩ mà.



Khi tắm rửa xong Cao Trọng đi xuống nhà vẫn thấy cô đang bận rộn bưng đồ ăn đặt trên bàn. Anh buộc miệng hỏi:



" Hôm nay rốt cuộc có chuyện vui gì thế?"



Động tác đặt đồ ăn của cô ngừng lại mấy giây. Đợi đặt xuống rồi cô đứng thẳng nhìn anh nói:



"Cũng không có gì! Chỉ là hôm nay tôi muốn cảm ơn ngài!"



"Cảm ơn tôi? Vì sao?"



"Hôm nay là lần đầu tiên tôi có dủng khí phản bác lại chủ tịch việc mà muốn làm!"



"Chuyện lúc chiều?"



"Đúng vậy! Trước nay tôi chưa từng dám phản bác lại cấp trên của mình. Không biết vì sao hôm nay tôi lại gan đến vậy! Nhưng mà tôi vẫn mong ngài đừng giận tôi việc này!"



Cao Trọng mỉm cười:



"Được, nhưng phải xem biểu hiện của em đã!"



"Dạ, tôi sẽ biểu hiện thật tốt ngài yên tâm!"



"Tốt!!"



Mộng Uyên cất tạp về rồi ngồi xuống đối diện cùng Cao Trọng ăn cơm. Khi ăn xong cô đi về phòng mình khóa cửa lại, lăn ra giường ngủ một mạch đế sáng.



......



Hôm nay, mới sáng ra Cao Trọng phải về cung điện tìm Cao Ngọc có chút việc. Nên khi Mộng Uyên thức dậy đã thấy chỉ có một phần ăn sáng liền hỏi dì Dương:



" Hôm nay chủ tịch không ăn sáng sao dì?"



"À! Cậu chủ về nhà chính tìm nhà vua có chút việc rồi!"



"À, dạ!"



Mộng Uyên nhận lấy phần ăn sáng của mình rồi đi làm.



_____



Tại nhà chính của cung điện,



Cao Ngọc và Cao Vinh đã ngồi đợi sẵn. Vừa bước vào chỉ nhìn thấy Cao Vinh đang đứng một bên thì anh cũng đã hiểu rõ tình hình gì đang xảy ra.



" Cô, gọi cháu về là có việc gì sao ạ?"



Cao Ngọc ngước lên nhìn Cao Trọng rồi nhẹ nhàng hỏi:



"Việc anh hai và chị dâu bị ám sát, cháu là người đầu tiên biết?"



"Đúng vậy!"



"Là từ lúc nào cháu đã nghi ngờ việc này?"



"Từ hôm Mộng Uyên dọn vào biệt thự!"



"Chuyện này thì có liên quan gì đến con bé đó!"



"Đúng là không có, nhưng khi Lâm Tuệ trở về thì lại có!"



"Ý cháu là sao?"



Cao Trọng ra lệnh cho Đằng Phong báo cáo những gì mà anh điều tra được, một sự thật mà không ai ngờ tới được.



.....



Hôm Lâm Tuệ trở về, khi biết được Cao Trọng vậy mà lại cho một cô gái lạ vào ở cùng, còn được chăm sóc như chủ nhân thật sự của nơi này. Đã làm cho cô ta ghen tức không thôi.



Lâm Tuệ không biết từ khi nào đã biết được thân thế của mình, còn biết được Đình Hạo chính là người cậu ruột của cô. Nên đã âm thầm bắt tay với cậu của mình hãm hại Mộng Uyên.



Cô muốn hại sự trong sạch của Mộng Uyên, làm cho cô không thể nào mà ở lại chỗ của Cao Trọng nữa. Nhưng người tính không bằng trời tính. Còn chưa hại được Mộng Uyên thì Đình Hạo đã bị bắt.



Lâm Tuệ âm thầm điều tra được nơi giam giữ, lén lúc muốn giúp Đình Hạo tẩu thoát, nào ngờ bị Cao Trọng biết trước và bắt cô giam lại.



Nhưng nể tình cô là con nuôi của Cao Ngọc cũng là người mà anh xem là em gái cùng lớn lên, nên tha cho cô một con đường sống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang