"Chủ tịch tôi cis chuyện muốn nói với anh. Liệu có thể..."
"Được " nói rồi Cao Trọng ung dung ngồi xuống. "Em muốn nói chuyện gì với tôi"
" Chuyện là tôi có nghe sơ qua về bệnh của chủ tịch " vừa nói Mộng Uyên vừa để ý đến sắc mặt Cao Trọng.
" Em sợ "
"Không, không phải đâu chủ tịch. Là tôi muốn chủ tịch thu lại việc tuyển người hầu nữ "
"Em cho tôi lý do tại sao đi"
"Là tôi sợ chủ tịch có xảy ra chuyện gì thì tôi không thể gánh giác nổi đâu ạ"
Cao Trọng không nói gì chỉ đưa tay bảo Mộng Uyên lại gần anh ngồi xuống. Mộng Uyên ngoan ngoãn làm theo, ngồi xuống vị trí anh chỉ. Bất ngờ anh nắm lấy cánh tay cô rồi ghé sát mặt mình mặt cô. Cả hai đối diện rất gần.
Có thể nhìn thấy hình bóng cô trong đôi mắt của Cao Trọng. " chủ tịch, anh muốn làm gì"
Cao Trọng ghé sát vài tai cô nói " Em là đang lo lắng cho tôi sao. Nếu tôi nói em là thuốc chữa tốt nhất của thì sao"
"Chủ tịch đừng trêu tôi"
Cao Trọng ngồi ngay ngắn lại nói với cô một cách nghiêm túc " Tôi đang đến gần em, tôi cũng đụng vào em. Nhưng hiện tại tôi vẫn không bị làm sao cả. Thì em không phải là khắc tinh bệnh của tôi sao"
Lúc này Mộng Uyên nghĩ cũng đúng, vừa rồi Cao Trọng và cô có chạm tay nhau, anh còn dựa sát vào cô nhưng không hề có bất kỳ điều gì bất thường.
Thấy cô mãi đang suy nghĩ Cao Trọng bổ sung thêm một câu "vì thế nên tôi muốn biết em có phải là khắc tinh bệnh của tôi không, nên mới tuyển thêm vài người hầu nữ. "
"Vậy trước nay chủ tịch lấy cớ là tôi nợ anh, không trả nổi để ở lại đây chữa bệnh cho anh."
" Nói ra thì đúng là vậy "
" Vậy còn số nợ kia"
"Chỉ cần em ở lại đây một năm giúp tôi khắc phục tình trạng bệnh, thì tất cả nợ sẽ không cần phải trả nữa"
Mộng Uyên suy nghĩ một lúc liền bổ sung " nếu là chữa bệnh cho chủ tịch thì xin chủ tịch có thể đừng để hai vệ sĩ đi theo tôi nữa không. Bởi vì tôi cứ cảm thấy mình giống phạm nhân luôn bị kìm hãm sự tự do "
Cao Trọng nghĩ thì ra trước giờ Mộng Uyên cho rằng anh phái người theo bảo vệ cô, thự ra là giám sát cô sao? Mộng Uyên đã hiểu lầm anh.
" Tôi không phái họ theo giám sát em, mà là bảo vệ an toàn cho em. Tuy tôi không lộ diện với thân phận người hoàng gia nhưng mà, có rất nhiều kẻ thù đang rình mò. Nên tôi cho họ theo bảo vệ em mà thôi"
" Vậy họ có thể đi cùng tôi như những người bạn, không phân biệt thân phận không. Như vậy tôi cũng thoải mái hơn. Nếu có nguy hiểm họ cũng có thể ứng phó tức thì được "
"Được"
"Cảm ơn chủ tịch"
Mộng Uyên liền đứng dậy chuồn đi ngay. Chỉ sợ Cao Trọng lại đổi ý.
.....
Sau khi ăn trưa xong, Mộng Uyên không có đi nghĩ ngơi mà ở lại phụ dì Dương dọn dẹp, rồi đi tìm Thu Hương và Hồng Trâm xem các cô ấy huấn luyện.
Từ ô cửa sổ trên tầng có một ánh mắt Cao Trọng đang quan sát Mộng Uyên. Trong thấy cô có vẻ thoải mái hơn, vui vẻ hơn, dường như ai đó có một cái suy nghĩ. Lúc làm việc, lúc ăn cơm, nói chuyện với anh cô chưa từng như vậy. Tại sao cô lại cởi mở với mọi người nhưng với anh thì lại e thẹn, cảm giác kính nể anh.
Mộng Uyên ngồi xem họ huấn luyện cảm thấy cũng khá thích, nên muốn thử. Mộng Uyên liền giở chiêu trò của mình năng nỉ hai người họ cho cô thử.
Nhưng mà ai dám để Mộng Uyên thử kia chứ, nếu họ cho là mình sống quá lâu thôi. Hai người họ lo lắng, không biết làm sao mới được. Hồng Trâm nhìn về phía ô cửa sổ kia thấy Cao Trọng gật đầu, nên mới để cô thử.
Mộng Uyên là lần đầu tiên được trực tiếp được trải nghiệm cảm giác, vượt rào chắn,....Nhưng cô lại rất thích, bởi vì Mộng Uyên lúc bé rất là nghịch ngợm, nên những trò chơi này cũng không quá khó đối với cô.
Có lẽ Cao Trọng cũng chỉ nghĩ là cô muốn thử cảm giác mới lạ của việc huấn luyện mà thôi. Nhưng bây giờ anh phải nhìn cô bằng một con mắt khác. Không chỉ cô làm được mà có vẻ cô rất thích nữa là đằng khác.
Bọn người của nhóm Thu Hương và Hồng Trâm đều ngỡ ngàng với Mộng Uyên. Họ nghĩ là cô sẽ không làm được, sẽ bỏ cuộc sớm thôi. Thế mà cô lại có thể làm được, nhưng không chuyên nghiệp mà thôi, có lẻ đây là năng kiếu của chăng.
Một người trong số bọn họ đột nhiên lên tiếng hỏi: " Cô Mộng Uyên đã từng tham gia huấn luyện trong quân đội rồi sao"
Mộng Uyên bật cười rồi gãi gãi tai trả lời bọn họ " không phải đâu chỉ là tôi hay nghịch ngợm, hay leo trèo nên mới làm được thôi. Khiến mọi người chê cười rồi"
" Thật không vậy" bọn họ nhìn nhau có vẻ không tin cô nghịch ngợm mà nói
" Thật mà đôi lúc tôi vẫn thích cảm giác mạnh, leo trèo. Có lẻ vì thế tôi lại thích có nhiều bạn là nam hơn là nữ"