Tiêu Chấn Long quay đầu nhìn mấy tên cảnh sát bị Hỏa Phượng quật ngã, hừ lạnh một tiếng, trong chốc lát tất cả cảnh sát đều bị Hỏa Phượng đánh nằm trên đất. Hỏa Phượng nhìn thấy mấy tên cảnh sát nằm trên đất không còn nhúc nhích được nữa, nghiêng đầu đi về phía Tiêu Chân Long, cùng bước lên chiếc Lincoln màu đen kia với Tiêu Chấn Long.
Vương Quang Khải vừa khởi động xe, xe lao đi như tên bắn, lao thắng ra khỏi đồn cảnh sát.
Cùng lúc đó, càng có nhiều cảnh sát xông ra khỏi đồn cảnh sát, người dẳn đầu chính là cục trưởng cục cảnh sát Đài Nam, Lý Hữu Khiêm.
“Cục trưởng, có đuối theo hay không?” Một cảnh sát bên cạnh hỏi.
“Còn ngại chưa đủ mất mặt à! Mất người đàn ỏng các người, ngay cả phụ nữ mà cũng không đối phó được!” Lý Hữu Khiêm không chút khách sát khiển trách cấp dưới của mình.
“À… vâng! Chẳng lẽ cứ đế anh ta nghênh ngang rời đi như thế sao?”
“Yên tâm, tôi không bắt anh ta thì cũng có người bắt anh ta!”
Lý Hữu Khiêm cười lạnh nói.
“Đi, quay về! Một nhóm người vô dụng!” Trước khi đi, Lý Hữu Khiêm vẫn khồng quên khiển trách đám cấp dưới khồng chịu thua kém. Càng khiến trách cũng càng thán phục thực lực của Tiêu Chấn Long, mặc dù ngoài miệng khiển trách cấp dưới của mình, thế nhưng người phụ nữ thuộc hạ kia của Tiêu Chấn Long thật sự không đơn giản, không phí nhiều sức đã có thế đánh ngã bọn họ. Với thực lực này thật sự khiến Lý Hữu Khiêm vô cùng khiếp sợ, như thế càng chắc chắn suy nghĩ trong lòng ông ta.
Tiêu Chấn Long, cậu cũng đừng khiến tôi thất vọng! Trong lòng Lý Hữu Khièm thầm nói.
Không ai biết rốt cuộc trong lòng Lý Hữu Khiêm rốt cuộc đang nghĩ gì, cùng với thế lực chính trị sau lưng ông ta đang có mục đích gì với Tiêu Chấn Long, tóm lại bây giờ chuyện gì cũng không phải chuyện Tiêu Chấn Long quan tâm, ngoại trừ việc Hương Di Lan mất tích.
Tiêu Chấn Long ngồi trong xe vừa nhìn bên ngoài, vừa không ngừng thúc giục Vương Quang Khải nhanh lên một chút, Vương Quang Khải cũng cau mày. Sau khi biết Hương Di Lan mất tích, Vương Quang Khải cũng vô cùng lo lắng. Có lẽ bởi vì yêu, Vương Quang Khải cũng bắt đầu sốt ruột với sự mất tích của Hương Di Lan.
Trẽn đường xe chạy, một chiếc xe Lincoln màu đen sang trọng bay vùn vụt, bánh xe Lincoln chuyến động nhanh, tâm trạng nóng nảy của Tiêu Chấn Long khó mà bình tĩnh được.
Nếu như mình mất một vật phấm yêu quý, có thể lúc đó mình sẽ hối hận vô cùng, đấm ngực giậm chân, nhưng trải qua một thời gian ngắn, có thế sẽ từ từ quên lãng theo thời gian, ít nhất sẽ không hổi hận cả đời.
Nhưng nếu như một người phụ nữ mình yêu đột nhiên mất tích, lúc đi tìm, đau khố về tinh thần phải chịu lớn hơn nhiều. Hơn nữa có thế loại đau khố này sẽ đi theo suốt cả cuộc đời, khiến người ta đau đến không muốn sống.
Bây giờ trong văn phòng làm việc ở tổng bộ cỏng ty logistics Nam Thiên tại tòa nhà Nam Thiên, dáng vẻ Tiêu Chấn Long chính là như vậy, mặc dù không cáu kỉnh bất an như người bình thường, nhưng các anh em đang ở trong phòng đều có thế cảm nhận được chân mày co rụt, sự lo âu và bất an trong lòng Tiêu Chấn Long. Lúc này trong lòng Tiêu Chấn Long đều là phiền não bất an, nhưng anh biết càng vào những lúc thế này, mình càng phải giữ tỉnh táo, nếu như ngay cả anh cũng bó tay không còn cách nào, các anh em cháng những mất đi một người đáng tin tưởng, như vậy bất kỳ quyết sách đều không có sức thi hành.
Bây giờ Tiêu Chấn Long đang đứng chắp tay trong phòng làm việc rộng lớn, trước cửa sổ thủy tinh, ánh mắt sâu kín nhìn bên ngoài, mặc dù bên ngoài là xe cộ qua lại nhộn nhịp, cảnh tượng phồn vinh, nhưng lúc này trong lòng Tiêu Chấn Long lại u ám tiêu điều. Anh lắng lặng nghe các anh em sau lưng lần lượt báo cáo một tin rồi lại một tin liên quan tới việc tìm kiếm Hương Di Lan. Đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua, mẳt thấy trời sắp tối nhưng vẫn không có thu hoạch gì, Tiêu Chấn Long càng nhíu chặt chân mày, một loại cảm giác bất an mãnh liệt xông lên trong đầu anh. Tiêu Chấn Long biết đột nhiên Hương Di Lan mất tích không phải là tình cờ, không thế nào không liên quan gì đến xã đoàn Tam Liên của Trần Kiệt Giai, nhưng
bảy giờ thậm chí ngay cả Trần Kiệt Giai cũng mất tung tích, Tiêu Chấn Long cảm thấy lúc này mình giống như là một con ruồi nhặng không đầu vậy, chạy loạn trong thành phổ Đài Nam rộng lớn này, không có mục đích.
Rốt cuộc tình cảm của mình đối với Hương Di Lan là gì, là bạn, là người yẻu, hoặc cũng có thế là người thân. Lúc đầu là một cô gái không tranh với đời, nhưng bởi vì sự xuất hiện của mình mà bị cuốn vào ân oán xã hội đen, đây là điêu ban đầu Tiêu Chấn Long không nghĩtới, hoặc có thế nói anh không ngờ thế giới thực tế sẽ như phim ảnh diễn dịch, như trong phim xã hội đen, họa ập đến cả người thản người yêu của mình, hoặc là cỏ gái vô tội như Hương Di Lan.
Là áy náy? Là hối hận? Có lẽ hết thảy không nên xảy ra ở thời khắc kia, mà loại cảm giác này đang hành hạ lòng Tiêu Chấn Long mỗi phút mỗi giây. Đột nhiên Tiêu Chấn Long phát hiện, hình như mình lại lảm vào số mệnh như lúc còn ở thành Bẳc, tựa như bầu trời kia là một lồng giam nhỏ, cái cảm giác bị đè ép, mặc dù bản thân không có sức lực nhưng cảm giác không hề có chút năng lực phản kháng đối VỚI hoàn cảnh quanh mình lại vọt lên trong lòng Tiêu Chấn Long. Nội tâm bất an, cảm xúc cáu kỉnh, sát ý xao đông cứ như cơn sóng trong đại dương, không ngừng ăn mòn tầng phòng vệ linh hồn của Tiêu Chấn Long. Đáng sợ hơn là Tiêu Chấn Long đã mơ hồ cảm nhận được sự hung ác ở thành Bắc lúc trước, được cất giấu nơi đáy lòng bấy lâu nay lại bắt đầu rục rịch muốn vọt ra, từ từ lan khắp thân thế cứ như dòng suối nhỏ từng giọt từng giọt, từ từ lưu động, tụ lại thành hồ, thành biển…
Các anh em trong phòng cũng nhạy cảm, cảm nhặn được khí thế của Tiêu Chấn Long đang đang dần dần trở nên âm u dị thường, mặt mũi lạnh lùng chưa từng có, cả người tỏa ra khí
thế táo bạo, mọi người lập tức ngừng động tác, ba đại kim cương và đám người Hỏa Phượng lập tức từ trên ghế sô pha ngồi dậy, nhìn chăm chú vào Tiêu Chấn Long. Trong ấn tượng của họ, từ trước đến nay Tiêu Chấn Long chưa từng như vậy, lúc ở Thượng Hải, đổi mặt với tình cảnh phải chiến đấu ác liệt với cả trăm người cũng chưa từng thấy. Bây giờ cả người Tiêu Chấn Long đều tỏa ra khí thế khiến cho tất cả mọi người câm như hến. Lúc này trong phòng làm việc, dường như ngay cả một cây kim rơi xuống đất cũng có thế nghe thấy.
“Reng… Reng…”
Đột nhiên điện thoại trong văn phòng vang lên, lập tức phá vỡ sự yên lặng và cảm giác cực kỳ áp lực trong phòng, mặc dù tiếng chuông vang lên khiến mọi người trong phòng sợ hết hồn, nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy tiếng chuông này giống là một cọng rơm rạ cứu mạng, bời vì dưới khí thế mạnh mẽ của Tiêu Chấn Long, bọn họ đứng trước mặt anh, ngay cả hô hấp đều có chút khó khăn.
Nhưng ai sẽ có số điện thoại của công ty logistics Nam Thiên chứ, tạm thời công ty logistics Nam Thiên còn chưa tiếp nghiệp vụ, cho nên một số loạt điện thoại cỏng tác vẫn chưa công bố với bên ngoài, chứ đừng nói chi là điện thoại văn phòng Tiêu Chấn Long. Gần như tất cả mọi người đều có một cảm giác, chính là cú này điện thoại có liên quan đến việc Hương Di Lan mất tích.
Tiếng chuông vần còn đang vang lên, Tiêu Chấn Long xoay người lại, điện thoại màu trắng bạc trên bàn làm việc,từ từ đi tới, tiếp điện thoại.
“A lô! Xin chào!”
“Tôi tìm Tiêu Thiên Long!”
“Tôi chính là Tiêu Thiên Long!”
“Cậu chính là Tiêu Thiên Long? Ha ha … Cậu biết tôi là ai sao?”
“Trần Kiệt Giai!” Tiêu Chấn Long chắc chắn nói.
Điện thoại bên kia là sự yên lặng ngắn ngủi.
“Không hỗ là Tiêu Thiên Long! Đúng vậy, tôi chính là Trần Kiệt Giai!”
“Không phải đang tìm người khắp cả Đài Loan chứ hả? Ha ha!”
“Là ông bắt cóc Hương Di Lan?” Ai cũng nhìn ra là Tiêu Chấn Long đang cố kiềm chế cơn giận trong lòng.
“Cô ta tên là Hương Di Lan sao? Thật là một cái tên đẹp nhỉ, cũng giống như gương mặt cô ta vậy, xinh đẹp động lòng người!”
“Trần Kiệt Giai, tôi cảnh cáo ông, nếu ông dám động vào cô ấy dù chỉ là một cọng tóc gáy, tôi sẽ khiến ông hối hận vì đời này làm người!” Tiêu Chấn Long hung tợn nói.
“Ha ha… Cậu đang đe dọa tôi sao? Ngài Tiêu! Được lắm! Bây giờ tôi bây nói cho cậu biết, tôi vừa có một giấc mơ rất đẹp, cậu biết là ai ở bên cùng tôi mơ giấc mơ này sao? Chính là người phụ nữ của cậu, Hương Di Lan của cậu đấy! Ha ha…”
Đầu dây bên kia truyền tới từng đợt tiếng cười dâm đãng của Trần Kiệt Giai.