“Rầm!” Cao Liên Khanh đập bàn một cái, đứng dậy và gầm thét với tên đàn em: “Con mẹ nó, một đám thùng cơm, hơn mười ngày rồi mà có mấy người cũng không tìm được! Chẳng lẽ Thanh bang nuôi toàn là một đám biết ăn không biết làm à?”
Mồ hôi lạnh từ trên mặt tên đàn em kia chảy xuống, nhưng mà Cao Liên Khanh đang đứng trước mặt, anh ta cũng không dám đưa tay lau mồ hôi trên trán, chỉ đành đế nó rơi tí tách trên sàn phòng làm việc.
Ngay khi Cao Liên Khanh đang trách mắng tên đàn em kia, tiếng gõ cửa lại vang lên một lần nữa.
“Vào đi!” Cao Liên Khanh tức giận nói.
Một người tựa như là thư ký cung kính bước vào phòng làm việc, báo cáo với Cao Liên Khanh: “Cậu cả, ông chủ mời cậu qua.”
“Biết rồi, tôi đi ngay đây!” Lúc này ông cụ tìm tôi thì có thế có chuyện gì chứ? Vội vàng mặc áo vest rồi đi ra cửa, lúc đi ngang qua tên đàn em kia, anh ta còn không quên căm tức nhìn đổi phương một cái.
Tẽn đàn em kia có cảm giác ánh mắt đó như một cây dao nhọn, đâm thắng vào giữa trán mình, không khỏi giật mình một cái.
“ở đây đợi tôi trở lại.” Cao Liên Khanh ra lệnh.
“Vâng thưa đại ca!” Nhìn Cao Liên Khanh đóng cửa lại, tên đàn em mới dám lấy chiếc khăn trong túi ra, lau mồ hỏi trên trán rồi từ từ thờ phào nhẹ nhõm.
Tâng chót của tòa nhà tập đoàn Cao Thị, trong văn phòng chủ tịch.
Cao Liên Khanh đứng trước bàn làm việc, nhìn ghế làm việc cao ngất sau bàn, chủ tịch tập đoàn Cao Thị, người cầm quyền Thanh bang Thượng Hải – Cao Minh Uy đang ngồi sau chiếc ghế kia. Lúc này Cao Minh Uy đang đưa lưng về phía Cao Liên Khanh, nhìn cảnh sắc bên ngoài xuyên thấu qua cửa số thủy tinh.
“Con đến rồi!”
“Đúng vậy, không biết ba tới tìm con có chuyện gì?”
Mặc kệ Cao Liên Khanh hô mưa gọi gió bên ngoài thế nào, nhưng từ đầu đến cuối, trước mặt Cao Minh Uy, anh ta vẫn luôn duy trì thái độ cung kính tuyệt đối, đây là một loại cảm giác khó mà kháng cự.
Ghế làm việc từ từ quay lại, đập vào mắt Cao Liên Khanh là một ông lão hơn sáu mươi tuổi, mặt mũi uy nghiêm, đầu đầy tóc bạc. Mặc dù năm tháng vô tình, đã để lại dấu vết của thời gian trên mặt Cao Minh Uy, nhưng mà mặt mũi ông ta vẫn hồng hào, cặp mắt kia long lanh tràn đầy tinh thằn, khiến cho người khác không dám nhìn thắng.
Cai Liên Khanh biết rằng các bang phái trong giới xã hội đen đều cho Thanh bang Thượng Hải ba phân mặt mũi, không phải là nể nang gì mặt mũi Cao Liên Khanh anh ta, mà là người cầm quyền chân chính đẳng sau Thanh bang, cũng chính là Cao Minh Uy. Vị đại ca đã từng trải qua mấy chục nhau đánh giết ngoài xã hội, mặc dù đã đến tuổi xế chiều, nhưng trong mắt của rất nhiều người, chắc chắn ông ta vẫn có tư cách, cũng có lý do khiến người khác khuất phục trước mặt mình, tất nhiên cũng bao gồm con trai của mình.
Trong lòng Cao Liên Khanh có một cảm giác sợ hãi từ tận đáy lòng đối với ba mình, nhưng kính sợ càng nhiều hơn. Không có lúc nào anh không coi người ba Cao Minh Uy là tấm gương đế mình phấn đấu.
Cho nên anh cũng kính trước mặt Cao Minh Uy Như vậy, là bởi vì ba mình vẫn còn sống, hơn nữa sổng rất tốt. Nói cách khác, chỉ cần Cao Minh Uy còn sống trên thế giới này một ngày, Cao Liên Khanh cũng chỉ có thế ngoan ngoãn nghe lời như vậy, trừ khi có một ngày Cao Minh Uy không còn đây nữa, anh ta mới có thế chân chính dùng cái tên Cao Liên Khanh đế dựng lên
một khoảng trời trong giới xã hội đen.
Nhưng mà bảy giờ vẩn chưa được.
“Liên Khanh à! Mặc dù bây giờ nghiệp vụ làm ăn trong sạch của công ty rất lớn, nhưng vẫn không bỏ qua nghiệp vụ xã hội đen, con biết như vậy là bởi vì sao không?” Cao Minh Uy nhìn Cao Liên Khanh một cái, thấy anh ta không trả lời, ông ta lại tiếp tục nói: “Cũng không phải là vì làm ăn trong sạch mang đến cho chúng ta lợi nhuận lớn cỡ nào, bây giờ mổi ngày lợi nhuận của công ty cũng được một triệu, con nói xem ba còn quan tâm sao? Là bởi vì có một số bạn bè trên phương diện làm ăn đều là bạn nhiều năm, ba không thế để người khác nói rằng Cao Minh Uy ba giàu có là lập tức vứt bỏ bạn bè trước kia. Con hiểu không?
“Con biết ròi thưa ba!”
“Con thật sự hiếu chưa? Hôm nay đại ca xã hội đen Đông Nam Á gọi điện thoại cho ba, nói rằng gần đây chúng ta dừng lại toàn bộ chuyện làm ăn buôn bán với xã hội đen, có chuyện này không? Hơn nữa cục trưởng Ngồ cũng gọi điện thoại cho ba, hỏi ba là tại sao những ngày qua Thanh bang liên tục điều động người trên đường, làm cho những bang phái khác nghi ngờ trùng trùng điệp điệp, đều cho rằng Thanh bang sẽ có hành động gì với bọn họ, làm cho trật tự xã hội đen Thượng Hải rối loạn một trận.” Trong giọng nói của Cao Minh Uy lộ ra sự bất mãn rất lớn.
Sắc mặt Cao Liên Khanh hơi thay đổi, ngay sau đó khôi phục bình thường.
“Ba à, xin ba yên tâm, con sẽ xử lý những chuyện này ngay lập
tức. Chuyện làm ăn trong giới xã hội đen, con cũng sẽ khỏi phục liền.”
“Ừ! Cục trưởng ngô còn nói gần đây có người của Trung Ương hạ xuống, ông ta hy vọng Thanh bang có thế biết thân biết phận một chút, con biết phải làm thế nào rồi chứ? Còn nữa, ba nghe đám người bẽn dưới nói rằng con điều động tất cả đàn em Thanh bang là vì muốn tìm ra mấy người, đúng không?” Cao Minh Uy hỏi.
“Chỉ là mấy đứa ranh con không biết tự lượng sức mình, xin ba yên tâm, đợi anh em tìm ra bọn họ, con sẽ xử lý ốn thỏa.” Cao Liên Khanh trả lời.
“Liên Khanh à! Sớm muộn gì công ty cũng sẽ bỏ qua chuyện làm ăn với xã hội đen, đừng có ngày nào cũng nghĩ đến chuyện đánh đánh giết giết, có thời gian thì học tập Liên Khởi một chút, tương lai có thể đến công ty giúp ba, biết chưa?”
Cao Minh Uy nói.
“Con nhớ rồi thưa ba!” Nghe thấy lời nói của Cao Minh Uy, trong mắt Cao Liên Khanh khỏng khỏi lóe lên tia chớp, tất nhiên tất cả những thứ này đều không thể đế cho Cao Minh Uy phát hiện.
“Không sao, con đi ra ngoài đi.” Cao Minh Uy nói.
“Vâng.”