Khúc dạo đẫu của tất cả những điều này bắt đẫu bằng việc Tiêu Chấn Long thu nạp và tố chức lại băng đảng Triều Châu chống lại tất cả các băng đảng ở Đài Nam vào ba ngày sau đó. Đêm đó, nơi mà Lý Thế Vinh dẩn Trương Anh Tú và Tam đại hộ pháp đi càn quét đầu tiên chính là đại sảnh của bang Trúc Liên, đường khấu mà lão Băng đang ấn náu. Đường khấu đêm đó không có nhiều người, chỉ có năm mươi sáu mươi người. Do thân phận đặc biệt của bang Trúc Liên trong thế giới ngầm Đài Loan (Ghi chú: Thông tin cơ bản về bang Trúc Liên trong thế giới ngầm Đài Loan sẽ được giới thiệu trong các chương sau.), điều này khiến cho tất cả anh em trong đường khấu đều rất hung hãn, ngang ngược, vì vậy Lý Thế Vinh và những người khác đã gặp phải cái đinh cứng khi lần đầu tiên dẫn dắt đội. Vào thời điểm đó, Lý Thế Vinh và những người khác thậm chí còn không biết địa vị và lai lịch của bang Trúc Liên trong thế giới ngầm của Đài Loan, chỉ cần biết là mệnh lệnh của Tiêu Chấn Long thì họ sẽ không chút do dự, chính vì lệnh trấn áp thiên hạ của Tiêu Chấn Long và cũng chính vì Tiêu Chấn Long đã quét sạch nhiều băng nhóm trong các đường khẩu ở Đài Nam trong ba ngày đó, đã phá vỡ thế cân bằng mà thế giới ngầm Đài Loan đã duy trì trong những năm gần đây, cũng chỉ vì Tiêu Chấn Long muốn chinh phục thế giới ngầm ở Đài Loan mà một cơn bão chưa từng có trong lịch sử thế giới ngẫm ở Đài Loan đã được kích hoạt, và tâm điểm của cơn bão là trận chiến giữa bang Trúc Liên và xã đoàn Nam Thiên của Tiêu Chấn Long.
Dưới sự đối đầu trực diện của hơn một trăm người với năm mươi sáu mươi người, đường khẩu nhỏ của bang Trúc Liên gần như không chiếm được lợi thế nào. Đường chủ của đường khấu bị Lý Thế Vinh đấm một phát vào giữa cố họng, gãy xương cố, chết tại chỗ. Khí thế dũng mãnh của Lý Thế Vinh và những người khác khiến tất cả mọi người trong đường khấu vô cùng ngạc nhỉẽn, khi trong đường khẩu chỉ còn lại hơn hai mươi người, lão Băng không thế giương mắt lên nhìn như vậy được nữa. Tuy rằng tự mình có thế trốn thoát dễ dàng, nhưng những người khác khó có thế thoát khỏi số phận chết không toàn thây. Đặc biệt trong số mười, hai mươi người còn lại, có một sổ anh em thân thiết với anh ta nên lúc đó lão Băng từ hàng sau của đội ngũ đứng dậy.
Nhiều anh em ở đường khẩu không có ấn tượng xấu về lão Băng, cho rằng anh ta chỉ là một nhân vật nhỏ trong băng nhóm, không mấy nổi tiếng. Không ai có thế tưởng tượng được lúc này lão Băng, người bình thường không bao giờ xung phong đi trước, giờ lại đứng ra cứu họ, những người còn lại đều có chút cảm động trong lòng.
Khoảnh khắc lão Băng từ hàng sau bước ra, anh ta không còn kiêng dè gì nữa. Theo bước chân khỏng ngừng tiến tới, khí thế của lão Băng biến hóa long trời lở đất, giống như bầu trời xanh vẫn còn nắng vàng ban nãy đã biến thành một ngày mây mù, mưa gió ầm ầm nố vang. Lão Băng giống như lột xác thành người khác, khuôn mặt u ám, tiều tụy biến mất, thay vào đó là khuôn mặt cương nghị và ngay thẳng, đặc biệt là đôi mắt phát ra ánh sáng trong bóng tối, giống như những vì sao trên bâu trời đèm.
Là lính bẳn tỉa hạng nhất trong quân đội đánh thuê quốc tế, đôi mắt của lão Băng đã gánh vác quá nhiều sứ mạng, nếu viên đạn là vũ khí giết người thì đôi mắt của lão Băng chính là quỹ đạo của viên đạn đó. Thông thường, sát khí không phải bằn ra từ họng súng của lão Băng, mà là từ mắt của anh ta.
Bởi vì ánh mắt của lão Băng thật sự có thế giết người, đó mới là sát khí thực sự. Bao nhiêu người ngã xuông dưới họng súng của lão Băng, bao nhiêu người đã bị đạn bắn ra từ súng của Lão Băng làm cho nát cả óc.
Vì vậy, thứ đầu tiên Lý Thế Vinh nhìn là ánh mắt của lão Băng, bởi vì đôi mắt ấy quá mức lạnh lẽo, trong mắt lão Băng đầy hơi thở rét lạnh.
Gió gào rú, mưa giông sắp ập tới, sát khí trùng trùng nối bật giữa không trung.
Lý Thế Vinh biết cao thủ đầu tiên mà anh ấy phải đối mặt ở Đài Loan đã xuất hiện.
Là một môn võ dân tộc Trung Hoa đã có từ thuở xa xưa, xuất phát từ mục đích đơn thuần là dùng để ngăn chặn giặc ngoại xâm rồi dần dần phát triến thành một hoạt động thế dục thế thao, quá trình ấy kéo dài trên trăm năm. Bây giờ loại võ thuật mà chúng ta xem trên TV gần giống với loại hình biếu diễn hơn, mặc dù vần còn giữ lại được một số đặc điếm của võ thuật, nhưng nó đã dần được xã hội đại chúng nghệ thuật hóa, thương mại hóa. Nếu như nói bản thân các đặc tính tấn công của võ thuật vẳn còn được lưu truyền, vậy thì chỉ có thế bắt gặp được trong quân đội, cảnh sát hoặc bộ đội đặc chủng mà thôi.
Tuy nhiên võ thuật trong quản đội cũng không còn được gọi là võ thuật nữa mà đã chuyến sang một cái tên thích hợp hơn -Đánh cận chiến.
Đánh cận chiến có nguồn gốc từ võ thuật Trung phái, loại bỏ các chiêu thức phi thực tế của võ thuật Trung Hoa, từ đó tập trung vào những tiêu chí trực tiếp nhất, hiệu quả nhất và chí mạng nhất đế hạ gục đối thủ.
Điều này đã trở thành nhận thức chung của nước khác nhau về kỹ năng đánh cận chiến, hơn nữa còn phát triển thành một mòn học, trở thành thứ mà mỗi một người lính khi nhập ngũ phải nám vững.
ở Trung Quốc, thực chiến đánh cận chiến đã được phát huy đến trình độ cao nhất, vì thế nên nó đã trở thành một sự khẳng định về kỹ năng chiến đấu của Trung Quốc đối với những nơi khác.
Lý Thế Vinh xuất thân từ lực lượng cảnh sát vũ trang, được đào tạo chính quy và bài bản nhất về các kỹ thuật đánh cận chiến, cộng thêm cơ thế nhanh nhẹn và khả năng phản ứng nhạy bén khiến cho kỹ năng đánh cận chiến của anh ấy gần
như đạt đến mức cực đoan. Hơn nửa năm liên tục dùng vũ khí chiến đấu vốn không thế phát huy được trình độ thật sự về lối đánh cận chiến của Lý Thế Vinh, đỏi khi khiến cho anh ấy cảm thấy bản thân mình giống như một cao thủ cô độc. Trong số các anh em, Tiêu Chấn Long có thế làm đối thủ của anh ấy, nhưng với địa vị của Tiêu Chấn Long ngày hôm nay, Lý Thế Vinh hoàn toàn không có cơ hội đế so tài cùng anh. Hỏa Phượng kiêu ngạo, Phiêu Tuyết lạnh lùng cũng không thế trở thành đối thủ với Lý Thế Vinh, những người khác càng không cần nói, Lý Thế Vinh không biết làm sao đành gửi gắm hỉ vọng có thế gặp được đối thủ xứng tầm trong số kẻ thù của mình.
Có lẽ trước kia chưa từng gặp được, nhưng tối nay Lý Thế Vinh đã tìm thấy.
Trong mắt Lý Thế Vinh lộ ra vẻ phấn khởi hiếm thấy, hít sảu vài hơi rồi duỗi tay thư giãn nắm đấm, anh ấy đã sẵn sàng đế chào đón đối thủ nặng ký nhất từ khi tới Đài Loan đến giờ – Lão Băng.
Lão Băng nhờ “công trạng” xuất sắc của mình mà thành công trờ thành một trong mười sát thủ hàng đầu trên giang hồ, dựa vào nỗ lực của chính bản thân và kinh nghiệm sống khi làm lính đánh thuê, nếu như nói “chiến thần” Lý Thế Vinh là một người có tài năng bấm sinh, thì Lão Băng đây có được là nhờ vào không ngừng phấn đấu.
Hai người có thế nói là kỳ phùng địch thủ.
Lý Thế Vinh đưa tay ra ngăn những anh em khác đang muốn tiến lên, ra hiệu cho bọn họ lùi về sau, lão Băng cũng như vậy. Cả hai từ từ mở rộng vòng vây, tuy rằng vẫn chưa đánh nhau nhưng mọi người xung quanh đều cảm nhận được tinh thần chiến đấu mạnh mẽ tỏa ra từ hai người.
Hai người đánh nhau trăm hiệp vẫn không phân thẳng bại, trong trận đánh cận chiến với sức mạnh to lớn này, cả hai tiêu hao rất nhiều thế lực, ai nấy đều có chút hụt hơi, tuy nhiên điều đó cũng không cản trở được nhịp bước linh hoạt, quyền cước ác liệt của đôi bên. Trận đấu vừa tấn công vừa phòng thủ của Lý Thế Vinh và Lão Băng khiến cho tất cả những người vây xem được chứng kiến một khóa học thực chiến tuyệt vời, mang đến nhiều thu hoạch bố ích.
Hai con người trên sân theo thời gian ngày càng hiếu nhau hơn, đánh giá về đối phương được hình thành trong trận chiến cũng ngày một nâng cao xuyên suốt quá trình so chiêu. Cách đánh cận chiến của Lý Thế Vinh và Lão Băng không theo bất kì một khuôn khố nào, ra tay tàn nhẫn nhằm lấy mạng đối phương, bởi vì lập trường cả hai khác nhau nên khi đánh không hề dè dặt chút nào. Đây cũng là mục tiêu cuối cùng của đánh cận chiến – Giết chết đổi thủ, cho đến khi kẻ đó gục ngã mới thôi.
Lý Thế Vinh đã mấy lần liên tục vô địch đánh cận chiến trong quân đội, anh ấy biết rõ đối thủ trước mặt rất vượt trội, mạnh mẽ hơn người. Mỗi một đòn anh ta đánh ra có khi còn tàn nhẫn hơn cả Lý Thế Vinh, cách ra tay theo quán tính này không phải vì gặp được Lý Thế Vinh là kẻ địch nên mới phát sinh ý tưởng, mà căn bản đây chính là thói quen của anh ta. Người đã trải qua rừng súng mưa đạn như Lý Thế Vinh cũng hiểu rằng phải có tiền đề mới hình thành thói quen tư duy như vậy, mà môi trường đế tạo nên suy nghĩ này chính là chiến trường. Chỉ khi ở trong tình cảnh đẫm máu nơi chiến trường, đối diện với tình huống sống chết trong gang tấc mới có thế khiến cho động tác và phong thái của con người toát lèn khí thế khát máu và ý muốn giết người mãnh liệt như vậy.
Rốt cuộc thì người này là ai?
Theo quan sát của Lý Thế Vinh, khi người này bước ra khỏi đội ngũ, những người còn lại đều mang vẻ mặt khó tin, hiển nhiên những người ở đây không hề biết người này lại có khả năng xuất sắc đến như vậy. Nếu không anh ta đã ra tay ngay từ đầu. Nhịn đến lúc này mới xuất hiện là vì bị đám người Lý Thế Vinh ép cho nóng nảy, không thế không lộ diện.
Nghĩ đến đây, tuy rằng Lý Thế Vinh vẫn không rõ thân phận của người trước mặt nhưng đại khái cũng hiếu được tâm lý của anh ta.
Trong đầu Lý Thế Vinh suy nghĩ, tay chân cũng không nhàn rỗi, cơ hội để chiến đấu với người như thế này đối với Lý Thế Vinh lại càng ít hơn. Nhưng nếu muốn bảo vệ mình mà khỏng làm tốn thương anh ta thì quả là khó khăn, dưới sự tấn công ác liệt của cả hai bên, chỉ cằn lơ là một chút chắc chắn sẽ có thương vong.
Phải làm sao đây?
Phút chôc lại trôi qua thêm một trăm hiệp, trên trán hai người bẳt đầu đố mồ hôi, người tinh ý đều có thể nhận ra càng kéo dài thời gian thì Lý Thế Vinh càng lộ ra thế chất hơn người.
Mặc dù tiêu tốn khá nhiều thế lực nhưng vẫn có thể duy trì được, ngược lại lão Băng đã có hơi lực bất tòng tâm, lâu rồi anh ta không có một trận đánh nào dài như vậy, hơn nữa còn là người khó xử lý như Lý Thế Vinh. Người Trung Quốc đã nhiều Tân nhìn thấy quá trình huấn luyện gian khố của các binh sĩ nước ngoài thông qua các bộ phim, nhưng họ không biết rằng những thứ đó đối với người trong quân đội Trung Quốc đại lục đều là trò trẻ con, các hạng mục huấn luyện trong quân đội có thể nói là ma quỷ, nó thử thách giới hạn tiềm năng của con người từ nhiều khía cạnh khác nhau như thế lực, ý chí, sức nhần nại, vì vậy chúng ta có thể thấy rằng những cảnh tập luyện của quân đội Trung Quốc hiếm khi được đưa tin trên TV, song mỗi khi có cuộc liên hiệp diễn tập quân sự hay các trận
thi đấu quân sự thì đến cuổi cùng đa phần đều là người Trung Quốc giành chiến thắng.
Lúc này những người trong quân đội thật sự rất tự hào, nhưng đằng sau niêm kiêu hãnh ấy là cả một quá trình rèn luyện vô cùng gian khố.
Năng lực thể chất phi thường của Lý Thế Vinh chính là được kích thích từ trong môi trường này, nhưng đối với Lão Băng, cuộc sống năm xưa khi làm lính đánh thuê đã nuôi dưỡng ý thức giết người nhạy bén và sự linh hoạt trong người anh ta, tuy nhiên sau khi rời xa hoàn cảnh đặc biệt đó đế trở về Đài Loan, anh ta đã có phần yếu kém về thể lực và các khía cạnh khác, qua loa một chút cũng dư sức hoàn thành các nhiệm vụ giết người hoặc tranh chấp giữa các bang hội, nhưng một khi đối mặt với kẻ địch như Lý Thế Vinh thì tất cả các khía cạnh về tư chất của anh ta đều bị anh ấy vượt mặt, khi đó sẽ dần đến hậu quả khó lường.
Song Lý Thế Vinh cũng không muốn giết chết lão Băng như thế này, thứ nhất là hiếm khi có được đổi thủ mạnh đến vậy, thứ hai là bởi vì Lão Băng đứng ra chống đỡ thay cho các anh em của mình, không thế không nói anh ta là một người sống giàu tình cảm.
Người như vậy là người mà Lý Thế Vinh ngưỡng mộ, đồng thời cũng là người mà Tiêu Chấn Long mong muốn.
Lý Thế Vinh được xem như một người kỳ cựu ở bên cạnh Tiêu Chấn Long không chỉ bởi vì anh ấy là nhóm đầu tiên đi theo Tiêu Chấn Long, mà quan trọng hơn là anh ấy tương đối hiếu rõ cách làm người và tính tình của Tiêu Chấn Long. Mối quan hệ của Lý Thế Vinh và Tiêu Chấn Long không đơn thuần chỉ dùng thời gian đế đong đếm mà hơn thế nữa là sự ngầm hiếu giữa bọn họ, mặc dù lúc nảy Lý Thế Vinh không thể mở miệng
nói chuyện nhưng anh ấy vẫn có thế nắm bắt chính xác mọi chủ ý của Tiêu Chấn Long.
Đổi với người trước mặt, Lý Thế Vinh tin rằng nhất định Tiêu Chấn Long sẽ đồng ý để anh ta trở thành một thành viên trong số bọn họ.
Những đòn đánh đỉnh cao giữa Lý Thế Vinh và lão Băng ngày càng trở nên gay cấn, sau hàng trăm hiệp đấu, cả hai không còn đi theo lộ trình thông thường khi tung chiêu nữa mà phần lớn là nảy sinh theo ngẫu hứng, cho nên có thế thấy tính chất vô cùng mạnh bạo. Cuối cùng toàn bộ quán bar cũng yên tĩnh lại, chỉ có thể nghe được tiếng tay chân của Lý Thế Vinh và lão Băng chạm vào nhau. Anh em bang Liên Trúc đã dần nhặn ra thế lực của lão Băng bắt đầu kiệt quệ, tình trạng này theo thời gian dài càng trở nên nghiêm trọng hơn, bấy giờ lão Băng chỉ có thế chổng đỡ chứ không còn sức đế đánh trả nữa Mặt khác dù trán và quần áo Lý Thế Vinh đã ướt đẫm mồ hôi nhưng niềm dam mê chiến đấu của anh ấy vẫn rất mãnh liệt.
Cuối cùng, vào lúc hai người đan xen hồn loạn, Lý Thế Vinh bí mặt dùng sức ra đòn tạo thành một đường cong tuyệt đẹp trên không trung đánh về hướng cổ họng của lão Băng, nếu như bị đánh trúng, e rằng yết hầu của lão Băng sẽ vỡ nát, mà tính mạng của anh ta cũng sẽ kết thúc trong một chưởng này. Lý Thế Vinh ra đòn bất ngờ, cũng rất nhanh chóng, với thể lực hiện tại của Lão Băng hoàn toàn không thế chống trả được. Lão Băng sợ hãi tái mặt lui về sau, nhưng Lý Thế Vinh đuối theo anh ta như hình với bóng, bám lấy như ma quỷ, bàn tay không rời cố họng lão Băng quá ba tấc. Chỉ nghe thấy Vâm” một tiếng, lão Băng đến đường cùng đụng vào vách tường của quán bar, nhìn thấy bóng dáng Lý Thế Vinh ngày càng gần thì bất lực nhắm mắt lại.
Thật ra con người vào lúc này vô cùng đau khố, có thế đoán
được cái kết, nhưng lại không dám nhìn xem kết cục này diễn ra thế nào.