Mục lục
Nhà lao chi vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“À! Dạ, đại ca.” Anh Thuỷ ho nhẹ một tiếng, thầm nghĩ làm thế nào đế mở màn, dù sao thì một cái vươn tay như thế sẽ đưa hết bôn năm trăm người này cho Tiêu Chấn Long, nói thế nào cũng phải giữ lại ba phần mặt mũi cho mình, bằng không sau này làm gì còn chỗ đứng trước mặt các anh em.
Tiêu Chấn Long dùng ánh sáng nơi đáy mắt nhìn thoáng qua anh Thuỷ bên cạnh, trong lòng cũng biết được đại khái băn khoăn trong lòng của gã ta, Tiêu Chấn Long ôm tâm trạng xem trò vui lấm bấm trong lòng, để xem các người mở màn làm sao đây.
“Các anh em, hôm nay triệu tập mọi người đến đây lúc tối như vậy là tôi có một quyết định quan trọng muốn tuyên bố. A Thuỷ bất tài, mấy năm nay cầm lái bang Triều Châu không có công lao gì đáng kế, cộng thêm gần đây thân thế ngày càng già yếu, đế tránh căn cơ mấy chục năm của bang Triều Châu bị huỷ trong tay tồi, hỏm nay tôi muốn nhường vị trí đại ca này cho…một người anh em.” Anh Thuỷ thầm nghĩ bây giờ mình còn không biết người đại ca mới này họ gì, uất ức này, thật không còn cách nào, chỉ đành lấy lệ trước: “Vị đại ca tân nhiệm của bang Triều Châu tuối trẻ tài cao, tin rằng nhất định có thế làm vang danh bang Triều Châu trong giới hắc đạo Đài Loan!”
Cũng thiệt thòi cho gã ta nghĩ được lý do tệ hại như vậy, Tiêu Chấn Long thăm cười trong lòng, lời thoại này trước đảỵ Tiêu
Chấn Long thường thấy trong phim võ hiệp, thành thử ra hôm nay nghe được anh Thuỷ nói mấy lời này lại cảm thấy rất thú vị.
Anh Thuỷ vừa dứt lời, bên dưới đài cao giống như nước sôi trong nồi, anh em trong bang Triều Châu phía sau bẳt đầu bàn tán. Toàn bộ cảnh tượng rất thú vị, bang Triều Châu dưới đài phân rõ thành hai bộ phận, một nửa sau là người mới đến không hiếu chuyện gì đang diễn ra, cho nên nhốn nháo càng dữ, nhưng bộ phận trước lại yên lặng khác thường, người của bộ phận là anh em bang Triều Châu ban nãy ở trên quảng trường, chỉ có bọn họ mới biết được sự ghê gớm của Tiêu Chấn Long, cho nên dù không phục cũng không dám nói tiếng nào.
“Đại ca, anh đang lúc tráng niên, sao có thế nói lui là lui chứ?”
“Đúng vậy đó, cho dù đại ca muốn rút lui cũng khỏng có lý do gì lại chọn người ngoài.”
“Anh giao vị trí đại ca cho một thằng nhóc trẻ trâu, các anh em đều không phục đâu!”
“Phải đó phải đó bọn em không phục!”
“Bọn em không phục!”
Phần lớn anh em bang Triều Châu bên dưới đều ồn ào lên, nói gì cũng có. Nghe được anh Thuỷ cười khố nhìn Tiêu Chấn Long đầy xấu hổ, nhưng anh Thuỷ thằm nghĩ trong lòng, để xem anh tiếp tay thế nào.
Tiêu Chấn Long cười mỉm, vươn tay gọi Bùi Đức Lâm cổ họng lởn nhất trong tam đại hộ pháp, dặn dò mấy câu, Bùi Đức Lảm
gật đầu. Chỉ thấy Bùi Đức Lâm đi đến giữa đài, nhìn đám người bang Triều Châu ồn ào ầm ĩ, đột nhiên quát lớn một tiếng, nghe cứ như trời giáng sấm sét vậy.
“Các người mẹ nó câm miệng lại hết cho tồi.”
Tiếng quát này của Bùi Đức Lâm lại có tác dụng thật, tức thì đè lại hết tiếng của cả trăm người, mọi người đều mơ hồ không biết rốt cuộc là ai mà có thế phát ra tiếng lớn như vậy, lúc đột nhiên này trong quảng trường yên lặng không còn tiếng động nữa.
Tiêu Chấn Long chậm rãi tiến lên, thân hình đứng vững, mở miệng nói có ai không phục, đứng ra đây.
Người bang Triều Châu bên dưới anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, mặc dù trong lòng không phục, nhưng lại chẳng có ai muốn đứng ra làm chim đầu đàn. Thế nhưng, rừng lớn thì chim gì cũng có, vẫn luôn có một nửa lớn gan: “Tôi không phục!”
Giọng điệu vỏ cùng kiêu ngạo, khiến người ta nghe vào rất không thoải mái. Tiêu Chấn Long cau mày, thuận theo ánh mắt mọi người nhìn qua, nhìn thấy một người trẻ tuồi đế râu mặc vest màu lan, ngực xăm một con ưng. Anh Thuỷ nhìn qua, hoá ra là một tên đàn em nhỏ dưới tay mình, bình thường rất ngang bướng, không ngờ hôm nay lại là cậu ta đứng ra đầu tiên.
Súng bắn chim đầu đàn! Anh Thuỷthầm nghĩ trong lòng.
Chỉ thấy người này bước nhanh lên trước đám người, anh em phía trước đều tự động nhường đường cho cậu ta, cậu ta đến trước đài rồi lạnh mắt nhìn Tiêu Chấn Long phía trẽn.
“Vị đại ca này phải xưng hô sao đây?” Tiêu Chấn Long hỏi.
“Anh không cần quan tâm tôi tên gì, tôi chỉ không phục, anh dựa vào đâu mà ngồi lên vị trí đại ca! Có phải không?” Cậu ta vừa nói vừa vung tay cố động anh em bang Triều Châu dưới đài.
Người dưới đài có một phần đã bắt đầu hưởng ứng, trong lòng Tiêu Chấn Long hơi nối giận, nhưng không lộ rõ ra nói tiếp: “Tôi dựa vào đâu à? Hừ! Chính là dựa vào cái này!”
Tiêu Chấn Long vươn nắm đấm của mình về phía cậu ta.
“Ồ! So cái này à?” Người trẻ tuối kia vung tay mình lên, mỉm cười nói: “So nắm đấm, anh có nhiều bằng nắm đấm của anh em chúng tôi không?” Vừa dứt lời, cậu ta vươn nắm đấm của mình hướng lên trời, một bộ phận anh em bang Triều Châu phía sau cũng quát lớn vươn nắm đấm về phía không trung. Chế giễu nói: “Tôi có nói so nắm đấm của ai nhiều hơn à?
Tôi là nói nắm đấm của tôi cứng hơn so với cậu.” Tiêu Chấn Long vừa dứt lời đã nhảy từ trên đài xuống, không chờ người trẻ tuổi dưới đài phản ứng lại, một nắm đấm như sắt thép vung thắng vào mặt người nọ. Xem ra người nọ cũng là dạng thường xuyên múa đao đánh gậy, hai tay theo phản xạ có điều kiện đan chéo nhau bảo vệ mặt. Dù vậy, Tiêu Chấn Long cũng không dừng nắm đấm như sắt thép tràn đầy sức mạnh, nắm đấm cùng với cước gió nhắm thẳng đến cánh tay đang che mặt của người trẻ tuối đánh tới.
Trong nhà giam Thành Bắc, Tiêu Chấn Long dám cứng rắn đỡ một quyền của Nghiêm Thế Phan, đại ca của tử đại hộ pháp, người được xưng là nắm đấm sắt, một cú đấm này đã làm cho tay trái của Nghiêm Thế Phan bị tàn phế, huống chi là thằng nhóc không biết tự lượng sức này.
Các anh em bang Triều Châu đều căng thẳng nhìn chăm chú cảnh tượng này, chỉ thấy nẳm đấm như sắt thép của Tiêu Chấn Long lập tức xúc với hai tay đang bảo vệ mặt. Tất cả anh em bang Triều Châu vừa thấy thế đã không khỏi thờ phào một hơi, nhất là anh em phía dưới của người trẻ tuổi, mọi người đều nghĩ đòn đánh lén này của Tiêu Chấn Long đã thất bại, đồng thời cũng âm thầm bội phục sự ứng biến nhanh nhẹn của anh em mình.
Thế nhưng, khi tất cả mọi người đều cho rằng đợt cồng kích đầu tiên của Tiêu Chân Long đã thất bại, một tiếng hét thảm vang vọng trên không quảng trường. Anh em bang Triều Châu đứng trước trận chiến đều tận nhìn thấy một màn như vậy, quả thật nắm đấm của Tiêu Chấn Long đã cứng rắn đánh lên đôi tay đang làm dáng bảo vệ kia, nhưng lại không giống như mọi người tưởng tượng, nắm đấm của Tiêu Chấn Long sẽ dừng lại. Ngược lại, mọi người nhìn thấy nắm đấm của Tiêu Chấn Long tiếp tục tiến tới, tất cả những người đứng hàng trên đều mở trừng mắt nhìn hai tay của người kia bị cong lại từng chút, biến hình, gãy đoạn, sau đó thấy mảnh xương vụn lẫn bọt máu bắn tung toé ra, sau đó chỉ thấy nắm đấm của Tiêu Chấn Long ở ngay giữa mặt của người kia.
Sau đó, cảnh tượng càng khủng bố hơn còn ở phía sau, một đấm này vẩn chưa dừng lại mà còn tiếp tục tiến tới, mọi người tận mắt thấy xương sống mũi của người nọ gãy đoạn, lõm vào trong, máu tươi chảy ra dọc theo thân hình bay đi trên không trung vấy ra máu tươi.
Mặc dù cả đòn tấn công chỉ trong nháy mắt, nhưng mọi người lại thấy rất rõ cả quá trình, cứ như cảnh quay chậm trong phim.
Cái này cần tốc độ nhanh bao nhiêu, sức lực lớn bao nhiêu
mới có thẽ hình thành đòn tấn công mạnh mẽ như vậy. Nâm đấm phải cứng bao nhiêu mới có thế một đấm đấm vỡ nát xương của người ta!
Tất cả đều ngây ngốc, bao gồm cả anh Thuỷ, bởi vì lần đầu tiên gã ta thấy Tiêu Chấn Long ra tay, vổn dĩ cho rằng anh là một tên đọc sách yếu đuối, nào ngờ vậy mà lại ghê gớm như vậy.
Trong nhất thời, khắp quảng trường rơi vào tĩnh mịch, chỉ có Tiêu Chấn Long đút tay trong túi quần ra chậm rãi lau vết máu còn sót lại trên nắm tay, người trẻ tuối mới nãy còn nhe nanh múa vuổt, bây giờ đã thở không ra hơi nằm cách đó không xa.
Thế nhưng thời gian yên tĩnh vẫn luôn ngắn ngủi như thế, nhìn thấy một màn này, nửa sau người của bang Triều Châu bắt đầu lao về trước, giống như muốn xông lẽn liều mạng, thật ra những người này đều là đàn em của người trẻ tuối kia, đám người này bắt đầu cố động người phía sau xông lên sổng mái với đám người Tiêu Chấn Long.
Nhưng điều càng kỳ lạ hơn là, vậy mà người của bang Triều Châu phía trước lại làm thành một bức tường người chặn lại đám người phía sau muổn xông lên. Tiêu Chấn Long vẫn còn đang lau vết máu trên tay, chẳng e ngại chút nào. Ngay lúc này đám anh em Hỏa Phượng, Lý Thế Vinh đứng trên đài rút dao găm ba cạnh trên người ra chắn phía trước Tiêu Chấn Long, cũng đứng trước bang Triều Châu.
Nhìn thấy cục diện gần như đã mất khống chế, anh Thuỷ cũng không có chủ trương, bây giờ gã ta đã không thể mở miệng nói gì nữa, tự mình giao vị trí đại ca cho Tiêu Chấn Long, gã ta còn có thế nói gì nữa đây, tất cả chỉ có thể xem Tiêu Chấn Long làm thế nào thôi.
Tiêu Chấn Long vứt khăn tay trong tay đi, vẻ mặt âm tàn xông lên, người quen với Tiêu Chân Long đều biết, anh đã bắt đầu nối giận, ngay tức khắc, nhiệt độ trong phạm vi ba thước xung quanh Tiêu Chấn Long bỗng hạ thấp, cảm giác đóng băng đột ngột ùa tới trong lòng anh em bang Triều Châu, mọi người đều nín thở nhìn chằm chằm Tiêu Chấn Long trước mặt, nhìn xem động tác tiếp theo của anh.
Tiêu Chấn Long chậm rãi bước lên đài cao một lần nữa, liếc sang anh Thuỷ đang nơm nớp lo sợ, xoay người chỉ vào đám người phía dưới quát lớn: “Tôi không muốn lãng phí thêm thời gian với các người, người muốn quy thuận tôi thì đứng sang bên trái. Người không muốn thì đứng sang bên phải. Tôi cho các người năm giây cân nhắc!”
Nói rồi, Tiêu Chấn Long vươn tay nhìn đồng hồ bắt đầu đếm giây: “Năm, bốn,…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK