“Một loại là tội phạm hiếp dâm, một loại khác chính là tội phạm
trộm vặt móc túi mà vào. Hai tội phạm này trong nhà giam là loại không được chào đón nhất, thường vào nhà giam chịu hành hạ cũng nhiều nhất. Cho nên trong nhà giam hiếp dâm thì chặt người, trộm vặt thì chặt ngón tay đã thành một quy tắc bất thành văn. ồ! Cái gọi là chặt người chính là chặt chỗ đó của đàn ông cho…” Nam mặt sẹo làm một động tác vung đao về phía dưới của Vương Quang Khải, hù Vương Quang Khải vội càng ngồi xốm xuống che lại bộ phận quan trọng.
“Vậy thì có hơi quá không nhân đạo rồi, như vậy chẳng phải biến thành thái giám sao? Còn có chặt ngón tay nữa, cũng quá tàn nhẩn.” Sau khi nghe Nam mặt sẹo nói, Tiêu Chấn Long không chỉ nói thế, đồng thời anh cũng rất mừng vì không phải vì hai tội kia mà vào đây, quay đầu nhìn thấy vẻ đồng ý trên mặt Trương Anh Tú, trong lòng không khỏi bật cười.
“Cái gọi là kẻ trộm cũng có đạo có thế chính là đạo lý này, đừng thấy một ngày trong nhà giam nguy hiểm tứ phía, nhưng đối với một số việc còn rõ ràng hơn cả người bên ngoài, nên việc đặt ra quy tắc tương ứng cũng vô cùng nghiêm khắc. Mới đầu nếu không phải thấy Hoàng Tảy lanh lợi đáng yêu, bên cạnh lại thiếu người như thế thì từ lâu đã đế cho đám người Bắc Viện chặt móng vuốt của thằng nhóc này rồi.” Nói xong, Nam mặt sẹo không khỏi bật cười.
Dù sao có thể tìm được anh em tri kỷ trong tù cũng không dễ chút nào, cuộc sống trong tù dài đằng đẵng nếu như không có một người bạn tri kỷ tâm giao thì không biết sẽ thành ra thế nào, Tiêu Chấn Long thầm nghĩtrong lòng.
Vừa chuyến mắt đã đến tháng tư năm 1999, mấy tháng nay Bắc Viện cũng không có động tĩnh gì, cho nên đều bình an vô
sự.
Buối sáng một ngày nọ, một cải tạo gõ cửa phòng giam của Tiêu Chấn Long hô lớn: ‘Tiêu Chấn Long đi ra, nhà giam trưởng muốn gặp anh.”
Lưu Á Danh muốn gặp mình, không biết là chuyện gì, Tiêu Chấn Long chào các anh em rồi đi theo quản ngục đến phòng làm việc trong nhà giam của Lưu Á Danh. Phòng làm việc trong nhà giam của Lưu Á Danh nằm ởtoà nhà văn phòng hai tầng phía đông nhà giam, Tiêu Chân Long đi theo cải tạo vào phòng làm việc, nhìn thấy bên trong phòng làm việc lộng lẫy khí thế, trang hoàng xa hoa. Tiêu Chấn Long vừa nhìn phòng làm việc vừa nghĩ, đây đều là tiền vơ vét được từ trên tay của tội phạm, cho nẽn từ tận đáy lòng anh rất chướng mằt bộ dạng ngang ngược hống hách của Lưu Á Danh.
“Người anh em Tiêu đến rồi, mau ngồi đi, hút thuốc không?” Lưu Á Danh nói rồi đưa cho Tiếu Chấn Long một điếu Trung Hoa.
Tiêu Chấn Long xua tay tỏ ý không hút, trong lòng đoán nhất định là Lưu Á Danh có chuyện muốn nhờ anh, bằng không làm sao lại khom lưng uốn gối như vậy, chỉ là không biết gã ta có chuyện gì mà tìm giúp đây?
Nội dung khóa
Vui lòng liên hệ để lấy password!
">
Nội dung khóa
Vui lòng liên hệ để lấy password!