I
“Từ từ.” Tiêu Chấn Long chậm rãi nói.
Lưu Á Danh mới cảm nhận được một ánh mắt đảo qua sau lưng mình, nhìn lại cặp mắt lóe lên tia sáng khiếp người nhìn mình không chớp, sau đó ánh sáng lạnh lóe lên đã biến mất, giống như vệt sao băng trong đêm tối hiện lên rồi biến mất.
Trực giác khiến Lưu Á Danh không dám coi thường người trẻ tuổi nhỏ gầy trước mắt.
“Ồ?”
“Anh cũng nhìn thấy mấy anh bạn của tôi bị thương rất nặng, ngồi phòng tối tôi gánh thay bọn họ.” Khi Tiêu Chấn Long nhìn thấy nụ cười âm hiếm của hòa thượng, biết phòng tối Thành Bắc nhất định không phải nơi tốt lành gì. Nhưng trong bốn người trừ anh ra, vết thương ba người kia đều rất nặng, nhất là hiện tại Vương Quang Khải đã hôn mê, nếu như bây giờ bọn họ lại bị nhốt vào phòng tối chịu khố thì nhất định không chịu đựng được.
Ngoại trừ vì bạn bè, thật ra Tiêu Chấn Long vần có lòng riêng. Tội phạm tội nặng ở trong ngục giam một bàn tay không vổ nên tiếng, mọi chuyện đều dựa vào thực lực nói chuyện. Nếu như bạn không có mấy anh em tri kỷ, không có người có thực lực, bạn nhất định không chổng đỡ đến ngày ra tù, dù cho việc Tiêu Chấn Long biết ngày ra tù đối với loại người như họ mà nói có thế chỉ là hy vọng xa vời.
Nhưng chỉ cằn người sống một ngày, là phải sống có tôn nghiêm. Từ khi nhìn thấy hòa thượng Bắc Viện và Nam mặt sẹo Nam Viện kiêu ngạo tài trí hơn người, Tiêu Chấn Long lập chí sau này nhất định sẽ mạnh hơn bọn họ ở nhà giam Thành Bắc, còn muốn phách lối hơn họ, dù cho trả giá bằng máu
cũng không hối tiếc.
Tất cả chỉ có xây dựng thế lực của chính mình, có thực lực mới có quyền lên tiếng.
Cho nên lần này anh muốn liều một lần, không chỉ vì đám Lý Thế Vinh mà còn vì chính mình, muốn lấy mạng của mình đi đọ sức một lần.
“Chỉ dựa vào câu à?” Lưu Á Danh cảm thấy rất buồn cười, không có vốn liếng gì cũng dám cò kè mặc cả với gã ta.
Hai người Lý Thế Vinh và Trương Anh Tú vừa muốn nói chuyện lại bị Tiêu Chấn Long ngăn lại. Lý Thế Vinh, Trương Anh Tú biết Tiêu Chấn Long làm như vậy cũng là vì bọn họ, trong mắt lộ ra lòng biết ơn, dường như đồng thời bọn họ cũng có cảm giác tín niệm kiên định nào đó. Có lẽ hiện giờ chỉ có Vương Quang Khải hôn mê còn không biết Tiêu Chấn Long đang cò kè mặc cả vì sống chết của bọn họ với Lưu Á Danh.
Tiêu Chấn Long từ từ đi đến chổ Lưu Á Danh, anh đi rất chậm, từng bước một, mồi một bước đều giống như mặt trống không ngừng rung động trong lòng Lưu Á Danh.
Từ trên người người trẻ tuổi nhỏ gầy này, Lưu Á Danh nhìn thấy sự nói được làm được sau lưng anh, và cả lòng tin có chí thì nên. Kỳ lạ, làm sao vừa rồi lại không phát hiện ra, Lưu Á Danh thì thầm trong lòng.
Gã ta không biết quyết định vừa nãy của Tiêu Chấn Long, Tiêu Chấn Long quyết định xong thì trẽn người tỏa ra vẻ khí phách, sự tín niệm chiến thắng mọi thứ.
Đột nhiên cơ thế Tiêu Chấn Long thay đổi, hòa thượng lập tức phản ứng, niềm tin trong mắt thề phải loại bỏ Tiêu Chấn Long một lẫn nữa càng kiên định. Nam mặt sẹo nhìn thấy Tiêu Chấn Long như biến thành người khác, mặt không biếu cảm, ai cũng nhìn không ra suy nghĩtrong lòng anh ta.
“Hiện tại ba người bọn họ cần trị thương gấp, bằng không chờ đợi bọn họ chỉ có cái chết. Anh muốn ba người chết, hay là một người chết. Anh cũng không muốn ba người bọn họ chết sẽ mang đến phiền phức khi anh lên chức chứ?”
Đột nhiên trong lòng Lưu Á Danh chấn động, không nghĩ tới Tiêu Chấn Long đã đoán được suy nghĩ trong lòng gã ta thông qua mấy câu trong lúc lơ đãng, đột nhiên gã ta cảm thấy Tiêu Chấn Long rất đáng sợ. Đổi cách nghĩ, trong lòng lại đòng ý với cách nói của Tiêu Chân Long, dù sao không cần thiết thò đầu ra vì hòa thượng, mà mang đến trờ ngại cho con đường thăng chức của mình, dù gì nhà giam Thành Bắc là một nơi giàu chảy mỡ, chỉ là gã ta đã nói ra câu kia. Tiêu Chấn Long đồng ý với cách nói đó, nhưng anh không thế mất mặt mà xuống đài tại đây.
Ngay lúc trong lòng anh đang suy nghĩ va chạm dữ dội, Nam mặt sẹo cũng đoán được chút ít, vội vàng đi tới bên cạnh Lưu Á Danh rỉ tai vài câu, mới thấy Lưu Á Danh lộ ra nụ cười hài lòng.
Mẹ nó, đồ cỏ đàu tường. Hòa thượng thầm mắng, không nghĩ tới tên Lưu Á Danh ngu ngốc hám tiền này vớt chồ tốt hai bên.
“Được thôi! Người anh em có tình nghĩa. Bốn người tống cộng mười hai ngày, tôi giảm đi bốn ngày cho cậu. Tám ngày sau ra ngoài tôi mời cậu uống rượu, nếu như đến lúc đó cậu có thế còn sông trở ra. Ha ha.” Lưu Á Danh cười gian xảo.
Ngoại trừ bốn người Tiêu Chấn Long ra, tội phạm trong căn tin đều biết ý nghĩa đằng sau nụ cười này. Bởi vì phòng tối Thành Bắc từ xưa tới nay chưa từng có ai có thế chống nối bảy ngày, cho kết quả tám ngày và mười hai ngày đều giổng nhau, trên thực tế Tiêu Chấn Long cũng không chiếm được lợi ích gì.
Lưu Á Danh làm như vậy đã cho nam mặt sẹo đủ mặt mũi, lại có thể trấn an hòa thượng. Mặc dù hòa thượng hơi bất mãn với kết quả này, nhưng dù sao lần này cũng kích thích thế lực Nam mặt sẹo ờ Nam Viện, bởi vì trong mắt anh ta, người trẻ tuổi Tiêu Chấn Long này càng đáng coi trọng hơn so với đám người Lý Thế Vinh, sớm diệt trừ đi, tránh lưu giữ họa về sau.
Đảy chính là cách sinh tồn trong nhà giam Thành Bắc: Nơi này là một thế giới bạn không chết thì tôi chết, nhân từ không có chồ ở đây.
Lưu Á Danh mới vung tay lên, mấy cảnh sát vũ trang đi lên đưa Tiêu Chấn Long đi.
“Cho tỏi nói mấy câu với bạn của tôi.” Tiêu Chấn Long không đợi Lưu Á Danh trả lời chắc chắn, quay người đi đến chỗ đám người Lý Thế Vinh.
Lưu Á Danh cũng không đế ý đến Tiêu Chấn Long vô lễ, ai mà so đo với một kẻ sẳp điên hay chết đây.
“Tôi đi rồi, trở về cố gắng dưỡng thương, chờ tôi ra.”
Đám người Lý Thế Vinh cũng đoán được phòng tối Thành Bầc không phải nơi tốt lành gì, vừa định nói đế anh ấy đi cùng, nhưng thấy ánh mắt kiên định của Tiêu Chấn Long lại nuốt lời nói xuống bụng, anh ấy biết làm như vậy sẽ khiến Tiêu Chấn Long xem thường.
“Chúng tồi chờ cậu ra.” Trương Anh Tú và Lý Thế Vinh cùng nhau nói.