Quay đầu nhìn sang Lý Thế Vinh, Trương Anh Tú và Vương Quang Khải, gương mặt bọn họ đều không chút biếu cảm, dường như tất cả đều thờơ chẳng thèm đếm xỉa tới bất cứ điều gì, xét cho cùng ngoại trừ
chẳng thèm đếm xỉa tới bất cứ điều gì, xét cho cùng ngoại trừ Tiêu Chấn Long, mấy người này đều đã từng nhìn thấy cảnh này và cũng chẳng hề có cảm giác sợ hãi với cái chết. Có vẻ Tiêu Chấn Long rất hài lòng với biếu hiện của các anh em, dù sao khí thế thi đấu của một người là quan trọng nhất, nếu như còn chưa bước lên võ đài mà khí thế đã bay hết, thì chầng cần thi thố gì nữa hay sao, bởi vì đã định sẵn là thất bại ê chề rồi. Trạng thái của ba người do Nam mặt sẹo cử ra hiện tại chính là như vậy, tuy rằng sắc mặt của cả ba không đế lộ sự căng thẳng, nhưng hai bẽn thái dương đã hơi đẫm mồ hỏi, nhưng dù sao bây giờ cũng đã là mùa đông giá rét, nhiệt độ trong nhà kho vần rất lạnh. Tiêu Chấn Long lắc đầu thầm nghĩ, thế này thì làm sao mà thắng được? Ngược lại, nét mặt của bên phía hòa thường rất tươi tỉnh và bình tĩnh như thường, rõ ràng đều là những nhản vật dày dạn kinh nghiệm sa trường. Trong lòng Tiêu Chấn Long thầm tính toán, xem ra mấu chốt thắng bại của trận lôi đài tối nay nằm ở bên phía chúng ta.
Giữa lúc anh đang miên man suy nghĩ, một tên ở bên hòa thượng bước đến trung tâm lôi đài trước tiên, giương cặp mắt sắc lạnh nhìn về phía người của Nam mặt sẹo ở Nam Viện, có thế nhìn thấy trong ánh mắt đó chứa đựng vẻ coi khinh miệt thị. Nam mặt sẹo liếc mắt ra hiệu, một trong ba đàn em kia cũng nhảy lên lôi đài. Lúc đi ngang qua bên cạnh Tiêu Chấn Long, dường như Tiêu Chấn Long đang tự lẩm bấm, mà cũng vừa giống như đang khuyên nhủ chân thành: “Nếu đánh không lại thì hãy chạy về phía tôi, nhảy xuống lôi đài.”
Trong lòng người đó chợt rùng mình một cái, ảm thầm ghi nhớ, dù sao bảo toàn tính mạng mới là điều quan trọng nhất. Sự thật đã diễn ra đúng như Tiêu Chấn Long dự liệu, người của Nam mặt sẹo chưa chống trả được mấy hiệp đã bị người của Bắc Viện đánh ngã sóng soài. Hình như anh ta nhớ rất kỹ lời dặn dò của Tiêu Chấn Long, nên sau khi đứng dậy đã chạy thắng về hướng của Tiêu Chấn Long và định nhảy xuống lôi
đài. Đàn em kia của Bắc Viện đã sớm dự đoán trước được điều này, gã đó phóng lên trước và chặn kín đường đi của người kia, tung một chân đạp thắng vào mặt của anh ta. Chỉ nhìn thấy một dòng máu tươi phụt ra từ trong miệng, kế tiếp anh ta ngã lăn xuống dưới võ đài và không động đậy nữa. Nhìn thấy lực ra đòn của người từ Bắc Viện, Tiêu Chấn Long suy đoán người kia vẫn chưa chết, nhưng có khả năng phải tịnh dưỡng ở trên giường mất mấy tháng. Hai người còn lại lúc đi lên võ đài có bước ngang qua Tiêu Chấn Long đều được anh thì thầm cảnh báo như vậy, nhưng chỉ có một người thành công nhảy được xuống tới bên cạnh của Tiêu Chấn Long. Đàn em của Bắc Viện nhìn thấy người kia bỏ chạy xuống dưới vẩn tiếp tục đuối theo và hung hăng đánh đấm thêm mấy cái, thấy vậy, trong lòng Tiêu Chấn Long rất giận, thầm nghĩ người ta đã nhận thua rồi mà vẫn còn đánh nữa. Không đợi gã đó tiếp tục tung đòn, Lý Thế Vinh đã ra tay chặn gã đó lại, nhưng Lý Thế Vinh chỉ ngăn cản chứ không hề ra tay, bởi vì anh ấy biết nếu mình đánh lại, chắc chắn ba giây trước người của Bắc Viện này đã nằm đo ván ờ trên mặt đất rồi. Sở dĩ Lý Thế Vinh không ra tay là vì Tiêu Chấn Long chưa có động tĩnh, cho nên anh ấy cũng không vội rục rịch.
Nam mặt sẹo rất biết ơn vì Tiêu Chân Long đã có thế bảo vệ đàn em của mình, anh ta cũng nghe thấy Tiêu Chấn Long thành tảm khuyên bảo đàn em của mình trước khi ra trận, anh ta cũng tưởng tượng ra Tiêu Chấn Long nói với đàn em của mình giống như vậy, nhưng đứng ở vị trí của anh ta, nói ra những lời đó thật sự là khỏng thế. Tiêu Chấn Long có thế nhận thức được chổ khó xử của Nam mặt sẹo, cho nên Nam mặt sẹo vỏ cùng biết ơn anh. Tiêu Chấn Long chỉ hờ hững đáp lại một câu “Không cần cảm ơn” rồi không nói thêm gì nữa.
Anh em chân chính, nếu là tri kỷ hiếu lòng nhau thì sẽ không cần nhiều lời, có những lúc chỉ cần nói vài chữ là đã đủ rồi.
Trong khi nói chuyện, Tiêu Chấn Long biết được Nam Viện đã không còn người có thế cử lên thi đấu nữa, nên anh đưa mắt ra hiệu cho Lý Thế Vinh lên đài. Đối thủ của anh ấy vẫn là đàn em vừa nãy của Bắc Viện, gã đó thấy anh ấy bước lên võ đài thì cũng lập tức quay lại chính giữa sàn đấu, trông có vẻ vẫn còn ôm hận vì vừa rồi bị Lý Thế Vinh ngăn cản. Hai người giằng co như vậy ở chính giữa lôi đài, không ai xuất chiêu trước. Thời gian cứ thế trôi qua, bầu không khí bên trong và bên ngoài lôi đài càng lúc càng căng thẳng. Đã trải qua mấy phút mà hai người vần khống ai ra tay. Lý Thế Vinh chắp tay sau lưng, lạnh lùng nhìn người đối diện ở trong sàn đấu, bây giờ đàn em Bắc Viện kia đã không còn vẻ ngạo nghề hung tàn như lúc nãy nữa, nếu nhìn kĩ còn thấy mồ hỏi đã chảy ròng ròng hai bên gò má của gã đó. Người ở bên ngoài quan sát trừ Tiêu Chấn Long ra, đám người Trương Anh Tú đều không hiếu vì sao hai người trên võ đài cứ mãi không chịu đánh đấm. Đúng rồi, vẫn còn một người biết rõ tường tận, đó chính là đổi thủ Bẳc Viện đang ở trên lôi đài kia. Không phải gã đó không muốn động thủ, mà là vì nhìn thấy dáng vẻ ung dung thoải mái, hoàn toàn kín kẽ và không hề có một chút sơ hở nào của Lý Thế Vinh, dường như chỉ cần gã đó ra tay trước thì sẽ lọt vào chỉẽu đả kích hủy diệt của Lý Thế Vinh. Toàn bộ khí thế của Lý Thế Vinh đã vững vàng tập trung vào người trong sàn đấu, chi cần gã đó nhúc nhích, Lý Thế Vinh sẽ ra tay trước và không chừa đường lui.
Đây là quy tắc sổng còn của cảnh sát vũ trang, một khi đã ra tay là sẽ muốn đưa đối phương vào chỗ chết.
Cuối cùng, đàn em kia của Bắc Viện cũng không thế chống đỡ nổi khí thế khủng bố dọa người của Lý Thế Vinh, thốt lên một câu ‘Tôi thua rồi”, sau đó đi xuống dưới. Lúc đi khỏi lôi đài, người đó mới phát hiện sau lưng của mình đã ướt sũng mồ hôi. Lý Thế Vinh cũng không đuối theo, mặc kệ gã đó đi xuống
lôi đài.
Những người bên ngoài sàn đấu nhìn thấy Lý Thế Vinh chẳng cần đố máu mà vần có thế khiến người của Bắc Viện nhận thua thì ai nấy đều reo hò tán thường. Hòa Thượng nhìn thấy Lý Thế Vinh vẫn đứng chắp tay sau lưng trên lôi đài như cũ, gương mặt không chút biếu cảm, lạnh nhạt thốt ra một từ “Vô dụng!” cũng không biết là gã ta đang mắng ai, chỉ biết anh ấy gặp may rồi. Vung tay lên một cái, ba người đồng loạt phi thân bay thẳng lên lôi đài, lúc này các khán giả bên ngoài nhìn thấy họ chính là ba tên trong mười tám vị la hán của Bắc Viện, bất kế đấu với bao nhiêu người, ba bị này đều luôn kết hợp cùng nhau.
Nội dung khóa
Vui lòng liên hệ để lấy password!
">
Nội dung khóa
Vui lòng liên hệ để lấy password!