Mục lục
Nhà lao chi vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh
Cô gái thút thít một lúc rồi bắt đầu kế với Tiêu Chấn Long về tình cảnh của mình. Hóa ra cô gái nhỏ này là người Phúc Kiến, bị kẻ buôn người đưa đến Đông Bắc, bị bán vào hộp đêm trong thành phố, ép cô ấy làm gái, cô ấy không làm. Người của hộp đêm bắt đầu đánh cô ấy, không cho cô ấy ăn cơm, có một hôm cỏ ấy nhân lúc người trông coi không chú ý, bén chạy ra ngoài, cứ chạy mãi, chạy mãi rồi bị lạc đường, đi khoảng mấy ngày thì tới đây. Đã mấy ngày rồi cô ấy không ăn gì, buổi tối đói đến mức không chịu nối nữa, thấy Tiêu Chấn Long ngồi một mình ngủ gật trong công viên thì mới nảy ra ý định cướp đò của anh.
“Hóa ra là như vậy, sao cô không báo cảnh sát?” Tiêu Chấn Long hỏi.
“Tỏi không dám! Người quản lý nói ông chủ hộp đèm đó là người trong cục công an, bảo là tôi mà đi đến cục công an thì cuối cùng vẫn bị đưa về hộp đêm.” Cô gái nói xong thì đột nhiên quỳ xuống đất, nói: “Đại ca, tỏi thấy anh là người tốt, xin anh cứu tôi.”
“Cái này… Không tiện, việc này thực sự không tiện.” Tiêu Chấn Long vội vã từ chối, nghĩ thầm, bọn tôi bản thân còn khó bảo đảm, có thể dần cô theo được sao, “Hay là tôi cho cô ít tiên, cô đi tàu hỏa về nhà đi.”
“Anh cho tôi tiền thì có tác dụng gì, tôi không biết đường về nhà, tôi lớn từng này rồi nhưng chưa từng ra tới nơi xa xôi thế này, anh bảo tôi đi, chẳng may tôi lại bị người khác bán đi thì tôi tìm đâu ra người tốt như đại ca chứ.” Cô gái nói xong lại bằt đầu khóc.
Lấy đâu ra mà lắm kẻ buôn người như thế chứ, sao không thấy ai lừa bán tôi đây này, Tiêu Chấn Long nói thầm trong lòng, thế này thì phải làm sao đây, dọc đường đi muốn dẫn cỏ ấy theo thì phải bảo vệ cô ấy nữa, thật là phiền mà! Biết trước sẽ chọc phải cái phiền toái này thì chẳng thà đế cỏ ấy cướp ít tiền là xong chuyện. Nhưng mà Tiêu Chấn Long lại nghĩ, nếu như dẫn theo cô ấy thì đúng là một yểm trợ tốt, có những lúc, bọn họ không tiện làm gì đó thì có thế bảo cô ấy đi làm. Tiêu Chấn Long cân nhắc mãi, sau khi đắn đo thiệt hơn một hồi, anh quyết định dẩn cô ấy theo.
“Vậy cũng được. Tôi dẫn cô theo, dù sao tôi cũng đi về phía nam, đưa cô về nhà. Nhưng mà tôi phải nói cho cô biết, quãng đường này sẽ rất cực khố, có khả năng gặp phải bọn xấu, cô sợ không?” Tiêu Chấn Long muốn để cô ấy phòng hờ trước.
“Có anh ở đây, tôi không sợ!” Cô gái thấy Tiêu Chấn Long đồng ý dẫn cô ấy theo thì vô cùng vui mừng đáp.
“Đi theo tôi nào. Trông cô mấy ngày rồi chưa ăn gì, đi! Tôi dẫn cô đi ăn chút gì đó.” Dứt lời, Tiêu Chấn Long đi đằng trước, cô gái đi phía sau.
Nhìn Tiêu Chấn Long đi phía trước, khóe miệng cô gái cong lẽn khẽ mỉm cười, trong màn đêm đen kịt, đôi mẳt cô ấy chợt lóe lên ý lạnh sắc bén.
Tiêu Chấn Long dẫn cô gái đó đi ra đường cái, mặc dù đã là rạng sáng nhưng vẫn không có ít quán ăn đang mở cửa. Tiêu Chấn Long tìm một quán cơm nhỏ, gọi một đĩa thịt sợi vị cá, một dĩa thịt miếng luộc, một bát cơm trắng. Cô gái nhìn thấy cơm nước thì cứ như gặp kẻ thù vậy, bưng bát cơm lên cầm đũa và từng miếng thật to, thật sự như mấy ngày chưa được ăn gì. Còn Tiẽu Chấn Long ngồi im lặng ở một bên nhìn cồ gái ăn sôi nối, hình như anh quên mất hỏi cô ấy tên gì, vì thế hỏi luôn.
‘Tỏi tên là Phượng Nhi.” Trả lời câu hỏi của Tiêu Chấn Long xong, cô ấy lại cắm mặt vào trong thức ăn. Thấy Tiêu Chấn Long liên tục cười trộm, cô ấy tạm thời vứt nỗi sầu lo về tương lai qua một bên. Thấy Phượng Nhi sắp ăn xong, Tiêu Chấn Long đột nhiên nhớ ra trẽn người anh cũng không có nhiều tiền, lục lọi khắp nơi nóc ra một tờ năm mươi đồng. Tiêu Chấn Long thầm nghĩ trong lòng, may là còn năm mươi tệ, nếu không thì thế diện này coi như vứt đi luôn rồi. Đi tính tiền thì hết bốn mươi hai tệ, vẫn may, Tiêu Chấn Long trả tiền cơm, nghĩthầm về phải bảo Hoàng Tảy đưa cho chút tiền phòng hờ, nếu không mười người ta ăn cơm cũng phải tính toán mà tiêu.
Phương Nhi ăn no, kéo tay Tiêu Chấn Long sóng vai đi trẽn đường cái, có thế là ăn cơm xong có sức lực rồi, cái miệng nhỏ của cô ấy bắt đầu không nhàn rổi nữa. Lúc thì hỏi Tiêu Chấn Long cái này, lúc lại hỏi Tiêu Chấn Long cái kia. Tiêu Chấn Long chỉ có thế mở miệng nói bừa, nói anh xuống phía nam đế làm ăn blabla. Chỉ chốc lát sau, hai người về đến Hải Thiên, lên lầu đi tới phòng chung. Tiêu Chấn Long nhìn một lượt, ngoại trừ Hoàng Tây và Trương Anh tú không có mặt thì tất cả anh em đều ở đây. Các anh em thấy Tiêu Chấn Long về thì đều đứng lên, nhìn kỹ thì thấy phía sau còn có một cô gái mặt mũi nhem nhuốc đi theo. Tiêu Chấn Long thấy mọi người dồn ánh mắt khó hiếu về phía anh thì kế lại với bọn họ chuyện anh gặp được Phượng Nhi thế nào, cũng nói với họ định dẫn cô ấy xuôi
nam.




















Nội dung khóa


Vui lòng liên hệ để lấy password!












">




- NhayHo.Com







Nội dung khóa


Vui lòng liên hệ để lấy password!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK