Thấy Tiêu Chấn Long nghe xong lời nói của mình vẫn thờ ơ như cũ, trong biếu cảm lạnh lùng khiến người ta không đoán được suy nghĩ của anh. Đột nhiên, trong mắt hòa thượng chợt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, đôi chân đạp lên lôi đài mượn lực dùng cái đầu trọc của mình húc vào bụng dưới của Tiêu Chấn Long, trước đó chẳng có chút dấu hiệu nào, vô cùng bất ngờ.
Thế nhưng Tiêu Chấn Long vẫn luôn chú ý đến mỗi một hành động của hoà thượng, thấy đột nhiên hoà thượng dùng lực, trong miệng quát lớn một tiếng “Anh muốn chết!” rồi vươn tay phải ra nắm lấy cái đầu trọc lớn của hoà thượng, chân phải dùng sức thúc đầu gối lên mặt của hoà thượng, hoà thượng không ngờ vậy mà Tiêu Chấn Long nhìn thấy được tập kích bất ngờ của gã ta, biết mình đã cách cái chết không còn xa nữa. Ngay lúc hòa thượng đang nghĩ ngợi, đầu gối của Tiêu Chấn Long đã hung hăng húc lên cằm của hòa thượng, chỉ nghe thấy tiếng xương cố gãy vụn giòn vang, thản hình to bự của hoà thượng từ trên không trung rơi lên lôi đài cũng không động đậy nữa.
Mọi người ở đây đều biết hòa thượng đã chết, hòa thượng xưng bá nhà giam Thành Bắc gần mười năm cứ vậy mà chết ở nơi mà gã ta đã thành danh, nói ra cũng là một loại châm biếm.
Bây giờ trên lôi đài chỉ còn sót lại Tiêu Chấn Long và tam đại hộ pháp: Trương Bá Chính, Bùi Đức Lâm, Dương Tuấn Phương. Ánh mắt của Tiêu Chân Long chậm rãi quét qua khuôn mặt của ba người, mổi người đều không thế chống chịu nối ánh mắt của Tiêu Chấn Long, vừa tiếp xúc đến ánh mắt lạnh thấu xương kia thì đều cúi thấp đầu xuống. Bọn họ nhìn thấy thủ đoạn tàn độc của Tiêu Chấn Long vốn không hề nghĩ đến phải phản kháng, bởi vì Tiêu Chân Long thực sự là quá đáng sợ. Thu hết phản ứng của ba người vào đáy mắt, sau khi giết Nghiêm Thế Phan và hoà thượng thì luồng khí ngang ngược của Tiêu Chấn Long đã bắt đầu thối lui, ba người đều cảm giác được khí thế kia đột nhiên buông lỏng thì đều thờ phào một hơi, một hơi này đã nín nhịn quá lâu rồi. Ba người đều từ trong đống người sống đánh trờ ra, từ trên khí thế cảm nhận được Tiêu Chấn Long đã hạ thấp sát ý đối với bọn họ rất nhiều.
Tiêu Chấn Long chậm rãi nói: “Bây giờ tôi cho các người hai con đường để đi, một là tôi không giết các người, sau khi các người bước khỏi cánh cửa này, chúng ta chính là kẻ địch.” Nói đến đây, là kẻ địch không phải là bạn, làm kẻ địch của Tiêu Chấn Long chắc hắn đều không có kết cục gì tốt, hoà thượng nằm trên đất trước đây không lúc nào không muôn giết Tiêu Chấn Long, nhưng bây giờ thì sao, người nằm trên lôi đài lạnh lẽo ngược lại chính là gã ta chứ không phải Tiêu Chấn Long. Mọi người có vẻ như đều không muốn đi con đường này, nghe tiếp con đường thứ hai đi.
“Con đường thứ hai, bắt đầu từ hôm nay, các người theo tôi, chúng ta cùng nhau giành chính quyền.”
Ba người suy nghĩ, vẩn là con đường này có thế đi, dù sao trong nhà giam thì thực lực chính là tất cả, trải qua trận chiến tối nay, tin rằng trong nhà giam Thành Bắc sẽ chẳng có ai có thể chống lại Tiẽu Chấn Long của Nam Viện. Càng huống chi
Tiêu Chấn Long tuyệt đối có tình nghĩa, dựa vào việc Tiêu Chấn Long vì ba người Lý Thế Vinh mà một mình khiêu chiến Bắc Viện có thế nhìn ra, đi theo đại ca có tình có nghĩa như thế tuyệt đối sẽ không chịu thiệt. Ba người đều không hẹn mà cùng đồng ý chọn con đường thứ hai, thề sổng chết đi theo Tiêu Chấn Long.
“Tốt! Nhưng theo tôi cũng có điều kiện, nhìn thấy con dao kia trên lôi đài không? Tin chắc là ba người các người đều tham dự hành động tấn công mấy người Lý Thế Vinh, cho dù các người đều không phải chủ mưu. Bây giờ tôi bảo các người cầm con dao dưới đất lên mỗi người tự đâm một nhát, nếu không thì tôi không có cách giải thích với anh em của tôi, nếu như các người còn sống thì các người chính là anh em của Tiêu Chấn Long tỏi đây.” Tiêu Chấn Long nói xong, chậm rãi bước xuống lôi đài, bước từng bước về phía cống. Trong lòng Tiêu Chấn Long nghĩ đến ba người này tuyệt đối là nhân tài, có điều lại theo nhẫm thứ vô dụng như hoà thượng, nhân lúc bây giờ thu phục bọn họ về dưới trướng của mình để dùng. Nhưng Tiêu Chấn Long cũng nghĩ đến, nếu như khi mình đi đến cống mà bọn họ còn chưa ra tay, vậy mấy người đó cũng không còn giá trị thu phục nữa.
Kẻ không có can đảm đối mặt với sai lầm của mình thì không đáng đế tín nhiệm, cũng không đáng đế Tiêu Chấn Long anh sử dụng.
Ba người nhìn nhau, nhìn con dao trẽn mặt đất, lại nhìn sang Tiêu Chấn Long đang bước xuống lôi đài. Biết Tiêu Chấn Long đang cho bọn họ một cơ hội nữa. Dù sao từ kẻ thù tranh giành sống chết muốn trở thành anh em cùng sống cùng chết, không trải qua quá trình thử thách là không thế nào. Nhưng ba người cũng biết nếu như mình bỏ qua cơ hội lần này, có thể sau này sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Nghĩ đến đây, Trương Bá Chính dẫn đầu cầm con dao ăn đã cùn từ lâu trên lôi đài kia, vung tay đâm vào bụng của mình rồi rút ra, lập tức cởi áo cột chặt miệng vết thương. Bùi Đức Lâm và Dương Tuấn Phương thấy Trương Bá Chính không chút do dự tự đâm chính mình, hai người lập tức nhận lấy dao lần lượt đâm vào bụng, sau đó cũng làm như Trương Bá Chính cởi áo bao chặt miệng vết thương, dù vậy thì ba người vẫn đau đến quỳ ra đất, nhưng vần gắng gượng trừng lớn mắt nhìn Tiêu Chấn Long sắp rời đi, dường như đang đợi câu trả lời của Tiêu Chấn Long.
Tiêu Chấn Long chẳng hề quay đầu lại nói: “Tốt! Đáng mặt đàn ông. Từ hôm nay ba người các người chính là anh em của Tiêu Chấn Long tôi.” Ba người nghe xong không khỏi cảm khái muôn phần, đương nhiên bọn họ biết sức nặng của hai chữ anh em từ trong miệng Tiêu Chấn Long nói ra.
Tiêu Chấn Long đi đến cửa thì nhìn thấy Hoàng Tây đã đứng thủ ở trước cửa, vốn từ sau khi Tiêu Chấn Long bước vào Tử Lôi thì Hoàng Tây vần không yên tâm nên luôn đứng thủ ở cửa, xem từ đầu đến cuối Tiêu Chấn Long làm sao một mình khiêu chiến Bắc Viện, cậu ấy khâm phục Tiêu Chấn Long từ tận đáy lòng, cũng ôm ý định muốn theo Tiêu Chấn Long. Nhìn thấy Tiêu Chấn Long bước xuống lỏi đài, Hoàng Tây lập tức tìm công cụ mở cửa sắt, đối với cao thủ trộm cắp như cậu ấy mà nói thì khoá sắt này chẳng đáng vào đâu. Nếu như không có cảnh sát vũ trang đứng canh gác thì chỉ dựa vào nhà giam Thành Bắc là không thế nhốt nối Hoàng Tây.
Thấy Hoàng Tây đứng ngoài cửa, trong lòng Tiêu Chấn Long không khỏi dâng lên cảm giác ấm áp.
Tiêu Chấn Long đi đến cửa đột nhiên đứng lại, bỗng chốc xoay người, động tác đột ngột này khiến cho người đằng sau muổn
đi ra theo bị hù đến giật lùi, Tiêu Chấn Long nghĩthầm mình đáng sợ vậy à? Tiêu Chấn Long không biết, bây giờ Tiêu Chấn Long trong mát tội phạm Bắc Viện không khác gì hung thần ác sát, không khác gì Diêm La Vương.
Tiêu Chấn Long quay đầu mỉm cười nói với người đằng sau: “Còn có, nhớ kỹ quay về nói lại với những người khác ở Bắc Viện, từ hỏm nay trở đi tỏi chính là đại ca Bảc Viện.”
Ra khỏi Tử Lôi đến sân bóng rố chính giữa nhà giam đã là nửa đêm, chiến đấu dữ dội gần hai tiếng đồng hồ khiến Tiêu Chấn Long mệt lả, may mà Hoàng Tây bên cạnh kịp lúc đỡ Tiêu Chấn Long ngồi xuống một bên nghỉ ngơi. Tiêu Chấn Long hít sâu một hơi, âm thầm điều hòa hơi thở, đế mình hồi phục thế lực nhanh hơn. “Anh Long, về phòng giam nghỉ ngơi chút đi.” Hoàng Tây ở bên cạnh nói. Làm sao Tiêu Chấn Long lại không muốn nẵm xuống ngủ một giấc thật ngon chứ, anh quá mệt mỏi, nói cho cùng, một người đánh với ba bốn chục người nào phải chuyện đơn giản như uổng một ly nước lạnh, nếu như trước đó không luyện tập bộ khí công, không ngừng rèn luyện thân thế không gián đoạn, tối nay bất kế thế nào mình cũng khồng thể thắng nổi, nhất định sẽ chết trẽn Tử Lôi. Dù cho thân thế cực kỳ mệt mỏi, nhưng bây giờ Tiêu Chấn Long còn có một chuyện cực kỳ quan trọng cần phải làm.
Chính là phải tìm Lưu Á Danh, dù sao tối nay nhiều người chết với bị thương như vậy, bất kế thế nào cũng phải cho Lưu Á Danh một lời giải thích. Tiêu Chấn Long ngồi trên sản bóng rổ vừa nghỉ ngơi vừa suy nghĩ, suy nghĩ xem sau khi gặp Lưu Á Danh thì có thế sẽ xảy ra tình huống gì còn bản thân nên ứng đối thế nào. Nhìn đôi tay dính đây máu tươi của mình, Tiêu Chấn Long sâu sắc cảm nhận được sự đáng sợ của luồng khí ngang ngược trong cơ thể, khi tức giận đánh mất lý trí khiến anh gằn như cũng đánh mất chính mình. Hừng đông đàu xuân còn mang theo chút lạnh còn sót lại của mùa đông năm ngoái, dù cho bây giờ Tiêu Chấn Long mệt mỏi, nhưng vần rất tỉnh táo. Sở dĩ không giết tam đại hộ pháp Bắc Viện ở Tử Lôi, Tiêu Chấn Long vẫn có dụng ý của anh, dù sao sau khi hòa thượng chết đi thì thế lực của tam đại hộ pháp bọn họ cũng tính là lớn nhất ở Bẳc Viện, thu phục tam đại hộ pháp là có thể làm vòi giúp Tiêu Chấn Long quản lý Bắc Viện.
Bây giờ là thời kỳ nhạy cảm, muốn thực hiện chính sách thì cần phải dùng người. Huống chi Tiêu Chấn Long đã thu phục
tam đại hộ pháp từ tận đáy lòng, tin tưởng rằng bọn họ sẽ làm việc thật tốt cho Tiêu Chấn Long, ít nhất Tiêu Chấn Long không uy hiếp dụ dỗ, mà hoàn toàn dựa vào sức hút và thực lực của chính mình đế làm người khác tin phục. Bây giờ tội phạm trong Thành Bẳc có thế nói là gián tiếp khống chế dưới tay Tiêu Chấn Long, dù Tiêu Chân Long không muốn nghĩ thế. Nam Viện có Nam mặt sẹo còn có mấy người Lý Thế Vinh khống chế, Bắc Viện có tam đại hộ pháp có thế dùng vũ lực tạm thời khống chế mấy đại ca khác, Tiêu Chấn Long tự nhận bảy giờ mình đã có vốn liếng để đi bàn điều kiện với Lưu Á Danh, hoặc nói ở một số mặt có thế hợp tác tiến thêm một bước, đương nhiên việc này còn phải xem Lưu Á Danh có năng lực này đế hợp tác với Tiêu Chấn Long hay không.
Nhưng qua mấy lần tiếp xúc với Lưu Á Danh, trực giác của Tiêu Chấn Long nói cho anh biết người này không hề vô dụng như biếu hiện bình thường của gã ta, nếu không thì gã ta khồng thể leo lên vị trí thứ hai của nhà giam Thành Bắc được. Bây giờ phía trên của Lưu Á Danh chỉ có một người là nhà giam trưởng Lê Chí Nam, chỉ cần ông ta vừa đi thì Lưu Á Danh có thế thuận lý thành chương mà trở thành nhà giam trưởng mới của nhà giam Thành Bắc. Đột nhiên Tiêu Chấn Long nghĩ đến dùng từ hai mặt đế tả Lưu Á Danh là quá thích hợp. Người như vậy lúc bình thường dùng bộ dạng khom lưng uốn gối xuất hiện trước mặt người khác, đằng sau mặt nạ dối trá lại che giấu dã tâm rục rịch, chỉ cần có cơ hội, gã ta sẽ lập tức trở mình đứng lên, giẫm nát bạn dưới chân. Cho nên Tiêu Chấn Long cần phải tìm một lý do có thế đả động Lưu Á Danh, bằng không chỉ bằng trận tàn sát tối nay của Tiêu Chấn Long thì Lưu Á Danh có thế giải quyết anh tại chỗ, từ ý nghĩa nào đó mà nói thì Lưu Á Danh cũng muốn mượn cơ hội đế giết Tiêu Chấn Long.
Sở dĩ Lưu Á Danh không làm là vì Tiêu Chấn Long không cho
gã ta cơ hội.
Nhưng loại người này cũng là kiểu người gió chiều nào theo chiều nấy, không nhìn thấy thỏ tuyệt không thả ưng, muốn dọn dẹp uy hiếp của Lưu Á Danh là không thế, chỉ có thể dụ dỗ! Suy cho cùng trên thế giới này loại người giống như Lưu Á Danh đều không chạy khỏi được vòng luẩn quấn của danh lợi, chỉ cần mình bẳt lấy điểm này, chuyện tối nay sẽ có thể giống như lật sang trang sách khác khi đã xem xong, nghĩ đến đây Tiêu Chấn Long thở phào một hơi. Đứng lên dặn dò Hoàng Tây trở về phòng giam nghe ngóng xem mấy người Lý Thế Vinh thế nào. Hoàng Tây biết chỉ cân là quyết định của Tiêu Chấn Long thì người khác không thế thay đổi, chỉ đành nói một cảu với Tiêu Chấn Long: “Anh Long, mọi chuyện đều phải cấn thận.” Đương nhiên Hoàng Tây biết nếu như ở trước lôi đài là đấu võ, vậy với Lưu Á Danh là đấu văn, hơn nữa nguy hiếm phía sau trận này còn hơn xa so với đấu võ phía trước.
Bởi vì đó là một trận chiến không thấy máu.
Do áo ngoài của Tiêu Chấn Long đã bị rách lúc trên lôi đài, cho nên anh cứ đế trần đi đến phòng làm việc của Lưu Á Danh. Chắc chắn Lưu Á Danh ở phòng làm việc chứ? Chắc chắn,
Tiêu Chấn Long biết Lưu Á Danh vẫn chưa đi, vì anh nhìn thấy phòng làm việc của Tiêu Chấn Long vẫn còn sáng đèn. Ngục giam Thành Bắc xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu như Lưu Á Danh còn có lòng dạ thảnh thơi vào thành phố ăn uống chơi bời như Tiêu Chấn Long nói thì gã ta trong mắt Tiêu Chấn Long quả thật chỉ là đồ ngu.
Vì Lưu Á Danh không đi nên gã ta không phải là đồ ngu. Lúc
này Lưu Á Danh đang ở phòng làm việc, gã ta cũng đang đợi một người, người này hoặc là Tiêu Chấn Long, hoặc là hòa thượng. Bất kế kết quả của cuộc tranh đấu này ra sao thì cũng sẽ có một người phải đến tìm gã ta, Lưu Á Danh ngồi trên sô pha nhắm mắt nghĩ thầm.
Vào ngay lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, “cốc cốc., cốc cốc…