Mục lục
Nhà lao chi vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba hàng ngũ của Hoa Thanh hợp lại trước cửa lớn của bệnh viện Cao Hùng, hơn một ngàn người cứ như vậy mà xông về phía quảng trường trước bệnh viện Cao Hùng, mặc dù hơn một ngàn người ở trên quảng trường lập tức có vẻ cực kỳ chen chúc, nhưng mà vẫn chứa được. Toàn bộ quảng trường ngoại
trừ trên bãi đỗ xe phía tây có mười mấy chiếc xe khách ra thì không còn xe nào khác, Tá La chuyến ánh mắt từ bãi đổ xe nhìn về phía lầu chính của bệnh viện Cao Hùng, lập tức thấy lầu chính đèn đuốc sáng trưng, thỉnh thoảng có thế nhìn thấy một vài bác sĩy tá đi qua. Tá La vung tay lên, đàn em phía sau lập tức phong tỏa kín cửa lớn của bệnh viện Cao Hùng.
Trong lúc Tá La đang đánh giá hoàn cảnh xung quanh bệnh viện Cao Hùng, Cương Hâm Bằng cũng đang căng thẳng mà chăm chú nhìn kháp xung quanh, thật ra từ lúc gã ta tiến vào sân này đã nhận ra bên trong có chổ nào đó không đúng, nhưng cụ thế là gì thì gã cũng không rõ, chỉ là cảm thấy khắp xung quanh đều có một cổ sát khí mơ hồ đang phủ kín. Nhưng mà trước khi tiến vào bệnh viện Cao Hùng bọn họ cũng đã khám xét hết tình hình xung quanh rồi. Như vậy thì mai phục duy nhất chỉ có thế là đến từ bên trong bệnh viện Cao Hùng mà thôi, nhưng mà từ chỗ này nhìn về phía bên trong bệnh viện, lại hoàn toàn không thấy có bất kỳ tình huống không đúng nào xuất hiện.
Thứ hơi chướng mắt duy nhất thì chỉ có mười mấy chiếc xe buýt ở bãi đỗ xe kia mà thôi, nhưng mà nếu giả sử đoán chừng số lượng người có thế từ đám xe buýt kia ra thì cũng chẳng qua mới chỉ ba bốn trăm người, hoàn toàn không thế so sánh được với lực lượng chính của bang Hoa Thanh được, huống chi theo tìm hiếu của người bên phe gã thì bên trong nhiều nhất cũng chỉ có hơn một trăm người của Tiêu Thiên Long. Có lẽ là do gã đã quá đa nghi rồi, Cương Hâm Bằng tự an ủi mình như vậy ở trong lòng.
Cũng chính vào lúc Tá La sai người phong tỏa kín cửa lớn bệnh viện Cao Hùng kia, toàn bộ đèn sáng của bệnh viện Cao Hùng và các tòa nhà xung quanh đều đồng loạt bị tắt đi. Mặc dù ở phía xa vẫn còn ánh đèn rực rỡ, nhưng mà ở xung quanh
bệnh viện Cao Hùng lại giống như là bị bao phủ trong một lớp sương mù màu đen, hơn nữa còn có một cơn mưa to sắp đố xuống, mây đen dày đặc như càng kéo bầu trời xuống thấp hơn, khiến cho cả quảng trường càng có vẻ nặng nề và hắc ám.
Ánh đèn đột ngột bị tằt lập tức khiến cho hơn một ngàn người của bang Hoa Thanh rơi vào trong một khoảng khủng hoảng ngắn ngủi, ánh đèn tắt hết làm cho trước mắt tất cả mọi người trong quảng trường bệnh viện Cao Hùng đều tối sầm lại, thậm chí có góc còn lác đác truyền đến tiếng binh khí đánh nhau. Tá La biết đây là bởi vì nhất thời khủng hoảng mới dẫn tới người một nhà đánh người một nhà, cho nên lập tức ra lệnh cho lục đại hộ pháp đi theo đến từng phía trấn an đội ngũ, không nên hoảng sợ. Nếu như bây giờ đã tự loạn trong phe mình, thì chẳng khác nào đã thua trước một nửa.
Cũng chính vào lúc này một tiếng sét vang lên trên bầu trời giống như sét đánh giữa trời quang, ngay sau đó một trận mưa thu từ trên trời đổ xuống, hạt mưa to như hạt đậu hòa lẫn với hơi lạnh cuối thu thấm vào da người giống như muốn chui vào trong cơ thể, mưa to đổ xuống như trút nước, giống như muốn đố hết cả lượng mưa của năm sau vào ngay lúc này luôn một thế.
“Đại ca, chúng ta mau vào trong bệnh viện tránh đi, nếu có thể gặp được Tiêu Thiên Long, chúng ta sẽ kết liễu gã luôn ở bệnh viện.” Cương Hâm Bằng đề nghị nói. Không biết vì sao, Cương Hâm Bằng vẫn luôn cảm thấy đứng ở trên quảng trường này cứ có chút không ổn. Tuy rằng gã cũng không biết tình hình ở trong bệnh viện là như thế nào, nhưng mà Cương Hâm Bằng lại cảm thấy tình hình ở chổ đó còn tốt hơn ở đây nhiều, dù sao cũng chẳng có ai muốn đứng ở dưới mưa thu lạnh buốt.
“Được! Bảo các anh em chuần bị xong xuôi, đi theo tôi về phía bệnh viện!” Tá La vừa mới tiến lên truyền đạt mệnh lệnh xuống, đã thấy dòng người hơn một ngàn người này bắt đằu rục rịch xông về phía bệnh viện Cao Hùng, lúc ấy cũng thật sự khó mà tưởng tượng được bệnh viện Cao Hùng sẽ chứa hơn một ngàn người này như thế nào.
Ngay tại lúc hơn một ngàn người vừa mới xông tới cách cửa lớn bệnh viện Cao Hùng hơn ba mươi mét trăm cái cửa số trên mười mấy tầng của bệnh viện Cao Hùng gần như đồng thời bị mở ra, từ bên trong thò ra mấy trăm khấu súng tiếu liên, bắt đầu bằn càn quét về phía đội ngũ hơn một ngàn người của bang Hoa Thanh phía dưới. Cùng lúc đó, trên tường vây của bệnh viện Cao Hùng cũng khống biết từ khi nào đã có hơn một trăm người bò lên, hơn trăm người này cách một khoảng mấy mét, cũng bắt đầu bắn quét điên cuồng về phía đám người bẽn trong tường vảy. Mấy trăm họng súng nảy lên giống như rắn lửa, ở dưới màn đêm vẽ ra từng tia sáng, bay thẳng về phía đội ngũ bang Hoa Thanh.
Chỉ thấy đội ngũ bang Hoa Thanh lả tả mà ngã xuống, thỉnh thoảng cũng có người trong bang cầm súng lục bắn trả, nhưng cũng không ai có thế ngăn được nối mấy trăm họng súng cùng bắn, cho nên vốn không có ai có thể tới gần cách cửa lớn hai mươi mét trước bệnh viện Cao Hùng. Hai người Tá La và Cương Hâm Bằng chạy ở đằng trước, Cương Hâm Bằng phát hiện ra tình hình không ổn trước tiên, nhìn thấy hơn trăm cái cửa số đồng thời mở ra, Cương Hâm Bằng cũng đã nhặn ra được tình hình không ổn. Vừa định ngăn Tá La đang muốn xông vào trước tiên lại, nhưng mà đã quá muộn, viên đạn không cho gã bất kỳ cơ hội nào. Chỉ thấy trên người Tá La trúng mấy chục phát đạn ngã xuống trong vũng máu, Cương Hâm Bằng trơ mắt nhìn đại ca của mình cả người đầy máu ngã xuống trước mặt mình, lúc này gã cũng đã không còn thời gian mà khóc lóc, sau khi bả vai trúng một phát đạn gã liền vội vàng
nằm bò xuống, ngay sau đó lại bị người bị bẳn chết ở phía sau lao tới đè ở trên mặt đất.
Khi có tình huống xảy ra con người rất dễ hoảng loạn dẫm đạp lên nhau, đội ngũ của bang Hoa Thanh ở quảng trường bệnh viện Cao Hùng nhìn thấy súng máy đang điên cuồng mà bân về phía bọn họ, lập tức trở nên hoảng loạn, không màng tới dưới chân mình đang dẳm lên là nền đất vững chắc hay là thân xác người chết, tất cả đều chạy tán loạn khắp bốn phía. Nhưng mà bởi vì Tiêu Chấn Long cũng bố trí cả phục binh ở trên tường vây bệnh viện, cho nên những người này hoàn toàn không có khả năng chạy được tới tường vây, càng không thế leo tường bỏ trốn. Nhưng mà dưới sự đè nặng của cái chết, những người này vẫn vững vàng bước chân mà chạy về phía tường vây như cũ, thế nên cuối cùng ngay cả quân Cờ Đen ở trẽn tường vây cũng không đành lòng nổ súng tiếp, đành chờ tới lúc những người này chạy đến dưới tường vây rồi bò lên thì dùng dao găm giết chết bọn họ, mặc dù kết quả vẫn là phải chết, nhưng mà đối với quân đoàn PTU phụ trách nhiệm vụ ngắm bắn lần này mà nói thì dùng vũ khí lạnh có lẽ có thế làm cho trong lòng bọn họ khá hơn một chút.
Lúc này toàn bộ quảng trường bệnh viện Cao Hùng đã bị quân đoàn PTU bao vây như một cái thùng sắt, bang Hoa Thanh ở giữa sân chắng khác nào dê con đợi làm thịt mặc người chém giết, trong trận tàn sát lại tận hưởng được một loại vui sướng biến thái. Tuy rằng chỉ là mười mấy phút ngắn ngủn, xác chết ở trong quảng trường đã chất cao như núi, máu tươi từ trên đống xác chết chảy ra giống như hồng thủy đổ xuống tùy ý chảy xuôi, ai nhìn thấy cũng phải hãi hùng khiếp vía.
Đây là trận đại tàn sát xưa nay chưa từng có không được ghi lại trên lịch sử tranh bá của thế giới ngầm Đài Loan nhưng mà lại từ một tay Tiêu Chấn Long đạo diễn, một đêm này đã hoàn
toàn cho thấy được “Ưu thế” không gì sánh được của vũ khí nóng khi đối đầu với vũ khí lạnh, mặc dù ưu thế này quá mức tàn khốc.
Nhìn tới hàng trâm hàng ngàn người dưới lầu ở trong tiếng mưa tiếng sấm ầm ầm, dưới làn đạn ồ ạt bắn ra, nguyên đám người nằm trong vũng máu, nhóm quân Cờ Đen quân đoàn PTU phụ trách bắn súng cho rằng đây vốn không phải là một trận quyết chiến của giới xã hội đen nữa rồi, đây hoàn toàn chính là lâm vào một trận chiến đã được hiện đại hoá. Để cho hai bên địch ta đang dùng vũ khí trong tay từng người để tranh thủ thắng lợi, chẳng qua kẻ địch cũng không phải là kẻ xâm lược ngoài nước, mà chính là đồng bào của mình, càng làm cho người ta cảm thấy trong lòng nặng nề đó là đây vốn không phải là cuộc tàn sát có tỉ lệ ngang nhau. Mặc dù loại đơn phương tàn sát này có thế nhanh chóng giành được thắng lợi, nhưng mà mọi người lại không hề cảm thấy được chút vui sướng thắng lợi nào. Rất nhiều người tay đã bắt đầu run rấy, trước mắt không biết là bị nước mắt hay là nước mưa che mờ mà tầm mầt đã bắt đầu trở nên mơ hồ, thậm chí đã có vài người bắt đầu không bắn bắn nữa, mặc dù lúc này giữa sân có vẻ đã chẳng còn được mấy người có thể đứng thẳng được như bình thường.
“Đại ca, chúng ta có phải là hơi…” Trương Anh Tú thử hỏi Tiêu Chấn Long ở bên cạnh, dù sao trận chiến này thật sự là quá mức máu me, vốn dĩ lúc nãy có thế dưới tình huống không làm ai bị thương mà giải quyết hết hơn một ngàn người của xã hội đen.
Đảy là một phòng trẽn tầng cao nhất của bệnh viện Cao Hùng, từ cửa kính ở đây có thế quan sát được toàn bộ quảng trường, Tiêu Chấn Long xoay người nhìn Trương Anh Tú, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn đến mức trong lòng Trương Anh Tú căng
thắng. Nhưng mà Trương Anh Tú dường như nhìn thấy từ trong mắt Tiêu Chấn Long một ít do dự và mờ mịt, dù sao hơn một ngàn người này cũng là gián tiếp mà chết ở trong tay Tiêu Chấn Long, nói vậy hẳn là trong lòng đại ca cũng rất không đành lòng, Trương Anh Tú thầm đoán.
Tiêu Chấn Long cấn thận mà nhìn chằm chằm vào hai mắt Trương Anh Tú suy nghĩ hồi lảu, ánh mắt thâm thúy giống như có thế nhìn thấu trong lòng Trương Anh Tú, Trương Anh Tú không chống đỡ được ánh mắt hớp hồn này, mất tự nhiên mà nhìn lại ra bên ngoài. Trương Anh Tú thầm nghĩ, hay là thôi đi, bởi vì Trương Anh Tú nhìn thấy trận tàn sát ở bên ngoài đã kết thúc, ngay trong lúc nói chuyện trên quảng trường đã không còn một ai đứng, chỉ còn lại một đống thi thế.
Lúc này Tiêu Chấn Long cũng chú ý tới tiếng súng ở bên ngoài đã ngừng lại, chỉ còn lại tiếng mưa rơi tí tách, khiến cho người ta cảm thấy kỳ lạ chính là cùng với trận tàn sát này ngừng hẳn, tiếng sấm ở bên ngoài cũng đã biến mất, tiếng mưa rơi cũng nhỏ đi nhiều.
“Có phải cảm thấy chúng ta đã quá tàn nhẫn đúng không?” Tiêu Chấn Long giống như đang tự hỏi mình đồng thời cũng đang hỏi Trương Anh Tú ở bẽn cạnh, và cả Trương Bá Chính vừa mới vào cửa báo cáo tình hình, Trương Bá Chính nhìn Tiêu Chấn Long ở phía trước cửa sổ và Trương Anh Tú với vẻ mặt nghiêm trọng, cũng chỉ đành lắng lặng mà đứng ở phía sau Tiêu Chấn Long.
Trương Anh Tú nhìn bên ngoài không nói gì, tâm trạng nặng nề đã vượt qua khỏi vui sướng khi giành được thắng lợi.
“Hừ hừ!” Tiêu Chấn Long cười lạnh vài tiếng, ánh mắt trong
hai tròng mẳt cũng càng ngày càng lạnh: “Nếu hôm nay chúng ta không làm ai bị thương, mà là thả cho bọn họ vào trong, anh cho rằng bọn họ sẽ nương tay sao? Nếu hôm nay đứng ở bên ngoài chính là chúng ta, anh cho rằng bọn họ sẽ tha cho chúng ta sao?” Tiêu Chấn Long hỏi lại vài câu, lập tức khiến cho Trương Anh Tú không nói được gì.
“Hôm nay những người nằm ở trên quảng trường sớm hay muộn cũng đều là kẻ địch của chúng ta, đối với chúng ta mà nói, chỉ là muốn chia ra giết bọn họ mấy lần mà thôi. Không phải anh chết thì sẽ là tôi chết chính là quy tắc sổng còn của thế giới ngầm, ở đây không có chỗ cho nhân từ nương tay, điều này anh hẳn là biết rõ hơn tôi mới phải.” Tiêu Chấn Long trầm giọng nói.
“Điều này tôi biết, nhưng mà…” Trương Anh Tú nói được một nửa đã bị Tiêu Chấn Long ngăn lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK