Trong nháy mắt, tất cả mọi người Thanh bang ngừng lại nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, trong đầu tất cả mọi người có cảm giác sáp xuống địa ngục, hơi lạnh bay thầng vào đầu. Hình như bây giờ chỉ có một người hiếu rốt cuộc Tiêu Chấn Long xảy ra biến hóa gì, đó chính là Hoàng Tây, cũng chỉ có cậu ấy từng nhìn thấy tình cảnh Tiêu Chấn Long như sát thần giết người giáng thế ở trên Tử lôi của nhà giam Thành Bâc.
Thanh bang, các người chọc phải một người không nên dây vào, chờ đợi các người chỉ có chết, trong lòng Hoàng Tây tưởng niệm thay tất cả đàn em Thanh bang trước mát, hình như hiện tại còn dư lại đây không phải là ba trăm đàn em Thanh bang, mà trong mât Tiêu Chấn Long đó chỉ là kẻ đáng thương mặc anh định đoạt sống chết trong tay.
Dù bầu trời đã là đêm tháng sáu, nhưng tất cả đàn em Thanh bang trừ Tiêu Chấn Long và mười một người đều có cảm giác ngày đông giá rét tháng chạp sáp đến, lạnh quá.
Phẫn nộ là gì? Có người nói phẫn nộ là cảm xúc kích động lúc oán khí phát ra, cũng có người nói tức giận tích tụ trong lòng tập trung phóng thích, nhưng bây giờ đối với Tiêu Chấn Long mà nói phẫn nộ là nước chảy đầu nguồn, nguồn suối lực lượng, phẫn nộ là lửa giận thiêu đốt thúc đấy sinh trưởng. Lúc này ngọn lửa giận bao vây Tiêu Chân Long, anh em chảy máu là chất dẫn cháy xăng, từng vết thương trên người anh em là củi khô bó buộc, lửa giận khác sâu từ cặp mắt thâm thúy phát ra, tất cả người của Thanh bang không hề nghi ngờ ánh mắt ấy có thể đủ giết người.
Lạnh, ngoại trừ lạnh vẫn là lạnh, dù cho sớm đã nóng bức không chịu nối, nhưng ớ đây tất cả đàn em Thanh bang nhìn qua Tiêu Chấn Long cám thấy rét lạnh từ tận đáy lòng. Là ánh mẳt Tiéu Chấn Long, hay là từ trẽn người Tiêu Chấn Long phát ra sát khí nồng đượm, để cho người ta không rét mà run! Tóm lại ai cũng không nhúc nhích, vài trăm người giằng co không phải chống cự tới từ thê’ lực ngang nhau, mà đến từ uy hiếp của một mình Tiêu Chấn Long.
Trên đường cái yên tĩnh, ánh trăng sáng trong giống thủy ngân vẫy trên mặt đất, Tiêu Chấn Long cầm ba con dao găm quân đội đứng ở trước đầu xe, cúi đầu, giống như một pho tượng, không nhúc nhích, duy nhất biết anh còn sống là tiếng tim đập. Không biết làm sao bổng dưng một người lại nghe thấy tiếng tim đập của một người khác. Hầu như tất cả mọi người đều phát hiện một sự thật, cạnh tai họ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch truyền đến, nếu như đây không phải là của người đàn ông trước mắt, vậy đó là tiếng tim đập của chính mình.
Tất cả người của Thanh bang đều không chịu được nuốt nước miếng, cố gáng đè ép sự khiếp sợ của mình, che dấu trái tim mình sáp nhảy ra.
Một người chỉ bình tĩnh đứng yên đã có uy hiếp thế này, nếu như đây không phải sự thật bày ra ở trước mắt. Mặc cho người
khác nói gì thì Tiêu Chấn Long cũng sẽ không tin hành động vài trăm người Thanh bang ám sát vậy mà lại bị một người trẻ chừng hai mươi tuối miễn cưỡng cât ngang, đồng thời bị dọa sợ không dám nhúc nhích.
“Lý Thế Vinh, dần tất cả mọi người lên xe.” Tiêu Chấn Long dùng giọng điệu không có chút tình cảm nào ra lệnh.
Ánh mât Lý Thế Vinh ngưng lại, hơi chần chờ, sau đó phán ứng lại, bước mấy bước lên thùng xe tải. Lúc đang muốn kéo Dương Tuấn Phương phía dưới xe lên, đột nhiên kẻ dẫn đâu Thanh bang hô to một tiếng: “Không thể để cho họ đi, giết cho tôi!”
Một tiếng gào to lập tức phá vỡ yên lặng ngắn ngủi, từ một ý nghĩa nào đó cũng tăng cường lòng tin nhất định của đàn em Thanh bang. Từng tiếng gọi ầm ĩ từ xa truyền đến gần, tất cả mọi người lại giơ dao vọt lèn.
“Các người muốn chết!” Tiêu Chấn Long thét lẽn một tiếng. Đón đàn em Thanh bang thứ nhất xông lên, lách mình chém tới một dao, đâm vào phần bụng người đang lao tới. “Á…á!” Chỉ thấy Tiêu Chấn Long tiếp tục hét to, đâm điên cuồng vào vai người lao tới, một nhát, hai nhát… Cũng không biết cuối cùng chém bao nhiêu, tên đàn em Thanh bang chết thảm phía sau làm người trên xe tải giật mình, chỉ thấy Tiêu Chấn Long không ngừng quơ tay phải, người kia ghé vào bả vai Tiêu Chấn Long, dao găm quân đội đâm rút ra nhẹ nhàng rung động. Thỉnh thoảng rút dao găm quân đội ra lại lôi ra một ít nội tạng trong cơ thế, mà càng nhiều thì trộn lẫn cả máu ruột, nhìn thấy tình cảnh này, lập tức có người trong Thanh bang vứt dao trong tay đi chạy đến ven đường nôn một trận.
Không ai tính toán rốt cuộc qua bao nhiêu thời gian, Tiêu Chấn
Long đưa tay đấy đàn em Thanh bang nằm sấp trên vai mình đã tât thở từ lâu ra, trầm giọng hô: “Còn ai?” Theo tiếng hô này, đàn em Thanh bang vây quanh anh lập tức không tự giác lui về sau một bước, thậm chí có người bị dọa đến ngay cả dao cũng cầm không vững “choang choang” rơi xuống trên đường cái.
Nội dung khóa
Vui lòng liên hệ để lấy password!
">
Nội dung khóa
Vui lòng liên hệ để lấy password!