Lý Thế Vinh nhìn người nói chuyện, dáng người không cao, khoảng trên dưới một mét bảy, khuôn mặt gầy dài, vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt hung ác bộc lộ sự căm hận rất sâu đậm với Lý Thế Vinh. Lý Thế Vinh nhìn tên đó rồi cấn thận nhớ lại, hình như hơi ấn tượng, mà hình như lại không nhớ gì cả.
“Ba năm trước, hai anh em tao cướp ngân hàng, anh trai tao bị mày nố súng bẳn chết, tao bị phán mười ba năm tù, đều là nhờ mày ban tặng, tao tên là Chu Bình Sang, mày nhớ ra chưa?” Mấy chữ cuối cùng này Chu Bình Sang nghiến răng nghiến lợi nói ra, hiến nhiên gã ta cực kỳ hận Lý Thế Vinh.
Lý Thế Vinh nghe xong, hình như có một chút ấn tượng: “Mày muốn gì V Lý Thế Vinh hỏi với vẻ mặt không có biếu cảm, dường như cũng không hề để tâm đến Chu Bình Sang.
Đám người hòa thượng và những người bèn cạnh Nam mặt sẹo đều lắng lặng nhìn tình cảnh này, dù sao tình huống như vậy cũng rất ít khi xảy ra, bình thường quản ngục cũng chỉ thấy cãi nhau nên không quản nhiều, vì cuối cùng cũng không gây nên chuyện gì lớn, bọn họ chẳng hơi đâu mà chọc vào mấy tên ma đầu giết người không chớp mắt này. Tuy rằng bọn họ là quản ngục trong tù, trong tay còn cầm dùi cui, nhưng những thứ này cũng chỉ là vật trang trí mà thôi, nếu như thật sự đánh nhau thì nhất định phải là cảnh sát vũ trang cầm súng ra tay mới có thể ngăn chặn bọn họ.
“Mày hỏi tao muốn gì? Mày khiến tao phải vào tù, con mẹ nó
tao muốn giết mày!” Chu Bình Sang nói gằn từng chữ một.
Nói xong một chữ cuối cùng, tay phải của Chu Bình Sang quơ lấy một cái muôi sắt ở trên bàn, vòng qua bàn đâm về phía cổ Lý Thế Vinh, Lý Thế Vinh nhanh chóng thoát khỏi bàn, người bên cạnh tự động nhường chỗ. Lý Thế Vinh giơ tay trái ra chặn đứng cánh tay phải cầm muôi sât của Chu Bình Sang, tay phải sử dụng chiêu cầm nã thủ, trở tay dùng sức bẻ cánh tay trái của Chu Bình Sang ra, Chu Bình Sang “Á” một tiếng, muôi sắt theo đó rơi xuống. Tay phải của Lý Thế Vinh đón lấy muôi sắt, thắt lưng ra sức đè Chu Bình Sang lên bàn ăn.
Chu Bình Sang bị Lý Thế Vinh đè lên trên bàn ăn, trong miệng còn đang không ngừng chửi Lý Thế Vinh.
Lý Thế Vinh dùng tay phải cầm muôi sắt cắm vào mu bàn tay của Chu Bình Sang đang áp trên mặt bàn, chỉ nghe thấy “phập” một tiếng, muồi sắt theo đó cắm vào mu tay trái của Chu Bình Sang, máu tươi lập tức tuôn ra, nhuộm đầy bàn ăn.
Chu Bình Sang kêu thảm thiết một tiếng, tay phải bụm lấy tay trái ngã xuống đất. Lý Thế Vinh thản nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra lau máu trên tay phải, mặc kệ Chu Bình Sang nằm trên mặt đất kẽu thảm thiết, tựa như tất cả những chuyện này không có liên quan gì đến anh ấy.
Tất cả những động tác này chỉ diễn ra trong nháy mắt, khi mọi người phản ứng lại thì đã nhìn thấy Chu Bình Sang nằm trên đất kêu thảm thiết. Đám người Hòa thượng trông thấy người mình bị thua thiệt, bảy tám người lập tức chạy phần phật qua vây quanh Lý Thế Vinh, Chu Bình Sang bị thương được người của hòa thượng đỡ xuống.
Quản ngục thấy chuyện bị làm lớn, lập tức huýt sáo một tiếng
triệu tập cảnh sát vũ trang tới.
Lúc này đám người của hòa thượng đã vây quanh Lý Thế Vinh, chỉ chờ hòa thượng ra lệnh một tiếng. Vốn dĩ lúc đầu Tiêu Chấn Long chỉ trốn ở một bên nhìn, lúc này cũng tham gia vào cuộc chiến, đứng ở bên cạnh Lý Thế Vinh, thờ ơ không lên tiếng, lạnh lùng nhìn những người vây quanh.
Lý Thế Vinh nhìn Tiêu Chấn Long, mỉm cười: “Vì sao?”
“Vì là bạn bè.”
Số chữ ngắn ngủi đã đủ đế biếu đạt ý của Tiêu Chấn Long, hành động lặng lẽ này đã giải thích cho ý nghĩa của hai chữ bạn bè. Nhìn Tiêu Chấn Long và Lý Thế Vinh, khuôn mặt của Trương Anh Tú cũng hơi động đậy, thầm cảm thán vì ở nơi nhà giam tình người lạnh nhạt, chỉ dựa vào lợi ích này lại có thế tồn tại một thứ tình bạn thoáng qua như vậy.
“Tính thêm cả tôi nữa.” Trương Anh Tú cũng bước lên trước một bước, tham gia vào vòng tròn.
“Đừng quên còn có tôi nữa.” Không biết Vương Quang Khải từ đâu ra, cũng tham gia vào.
Không nói tiếng nào, chỉ có hành động. Không có cảm ơn, chỉ có tin tưởng.
Khi ba người Tiêu Chấn Long tham gia vào cuộc chiến, khí thế của bổn người lập tức trở nẽn khác biệt, ba người Tiêu Chấn Long, Lý Thế Vinh, Trương Anh Tú đều là kiếu người có tính cách lạnh lùng, đứng thẳng lưng tựa lưng, giơ hai nắm đấm chuấn bị ra tay, ý chí chiến đấu điên cuồng tăng lên.
Ý chí chiến đấu mãnh liệt vô hình tản về phía những người vây quanh, người vây quanh không khỏi giãn bước chân chậm rãi mở rộng vòng chiến, cũng đế làm dịu đi áp lực do luồng sát ý này mang tới.
Giằng co hết sức căng thẳng.
“Đánh!” Đột nhiên Tiêu Chấn Long quát to một tiếng.
Nói xong anh đánh một quyền vào tên tội phạm đổi diện, hung hăng đập vào quai hàm người kia ngửa ra đằng sau. Tiêu Chấn Long không đợi anh ta kịp phản ứng đã tiến lên một bước, đầu gối phải hung hăng húc vào bụng người kia. Động tác lưu loát liền mạch, không hề dây dưa dài dòng.
Đám người Lý Thế Vinh, Trương Anh Tú ở bên cạnh sững sờ, không nghĩ tới ra tay trước lại là Tiêu Chấn Long bản lĩnh kém nhất trong bôn người bọn họ. Đừng nói bọn họ mà hòa thượng, Nam mặt sẹo, còn có bảy tám tên tội phạm vây quanh bốn người họ cũng không nghĩtới trông Tiêu Chấn Long gầy yếu vậy mà ra tay trước. Vả lại chiêu thức tàn nhẩn, còn dùng chiêu thức Lý Thế Vinh dạy đến đỉnh cao.
Những tên tội phạm đàn em vây quanh Lý Thế Vinh làm Chu Bình Sang bị thương, lực chú ý đều tập trung ở trên người Lý Thế Vinh, ai cũng không cố ý đề phòng nhìn Tiêu Chấn Long gầy yếu. Tên tội phạm bị Tiẽu Chấn Long đánh bị thua oan, còn không kịp phản ứng đã bị Tiêu Chấn Long đánh té xuống đất. Nếu như để ý Tiêu Chấn Long một chút thì cũng không đến mức bị Tiêu Chấn Long đánh một cú té xuống đất.
Nam mặt sẹo vốn còn muốn ngăn lại, thấy Tiêu Chấn Long đã ra tay, biết nói không ích gì, chỉ có thể trừng mắt nhìn tình hình phát triển.
Hòa thượng khoanh tay nghiêng cặp mắt tam giác, mắt lạnh nhìn mấy người bọn họ, ai cũng không đoán ra gã ta đang nghĩ gì. Người vây xem đều tự giác nhường ra một khoảng cho bọn họ đánh nhau.
Thấy sau khi Tiêu Chấn Long ra tay, Lý Thế Vinh, Trương Anh Tú, còn có Vương Quang Khải cũng khồng do dự nữa. Từng
người như hổ mạnh xuống núi phóng tới những tên tội phạm vây quanh. Lý Thế Vinh một đánh ba trông còn thành thạo, không hổ trước kia xuất thân là cảnh sát vũ trang. Trương Anh Tú xuất thản sát thủ thân thủ gọn gàng, Lý Thế Vinh có phong cách riêng, chú trọng một đòn giết chết, đối phó hai người không có chút vấn đề. Mặc dù Vương Quang Khải hơi kém một chút, nhưng một đối một cũng không chịu thiệt thòi.
Tiẽu Chấn Long lại thảm, mới vừa rồi đánh bất ngờ mới đánh được người khác, bây giờ lại bị người khác đuối theo đánh. Những đàn em vây quanh đánh nhau mỗi ngày như cơm bữa, mặc dù không có chiêu thức gì, nhưng kinh nghiệm thực chiến rất phong phú. Không đến mấy hiệp, Tiêu Chấn Long xuất thân sinh viên rõ ràng thể lực theo không kịp, sau mấy hiệp thì trên người và trên mặt bị đá trúng mấy lần, hiện tại chỉ áp dụng tư thế phòng thủ. Lần này thật sự bị Lý Thế Vinh nói đúng, muốn đánh người khác, phải học cách bị đánh trước, hiện giờ Tiêu Chấn Long đã cảm nhận được ý nghĩa trong câu nói này, trong lòng không khỏi cười khố.
Chiến đấu vần còn tiếp tục, người từng trải như Lý Thế Vinh bay lên tránh chiêu, tay phải nắm chặt, một quyền đánh trúng trên bụng người tới. Tên tội phạm kia lập tức đau đớn quỳ trên mặt đất, sau khi giải quyết người cuối cùng đổi phó anh ấy, vội vàng chạy tới chỗ Tiêu Chấn Long.
Anh ấy dùng tay kéo Tiêu Chấn Long qua, kéo anh vào bên trong vòng quản ngục, giải quyết luôn tên tội phạm đối phó Tiêu Chấn Long.