Không đợi Nhiếp Tín Dương trả lời, hai cái bóng cùng lúc loé lên, chỉ nghe một tiếng “bốp” giòn vang, và “vèo!” một tiếng, một đường bạc nhanh như chớp bắn tới Nhiếp Tín Dương, sau đó chỉ thấy Nhiếp Tín Dương ngã về sau. Các anh em cấn thận nhìn lại, chỗ gân tay của gã bị một lưỡi dao sống sờ sờ cắt đứt, nhưng một nhát chí mạng lại là ót trúng một cây kim bạc mảnh như đinh.
Lưỡi dao là do Hoá Phượng phóng.
Kim bạc là do Phiêu Tuyết bần ra.
“Tôi nói rồi, anh không có cơ hội!” Tiêu Chấn Long nói: “Lái thuyền, đi!”
Ngày hỏm sau, báo tin tức Hồng Kỏng nói “Sáng sớm hôm nay tại vùng biển quốc tế ờ Hồng Kông phát hiện một chiếc thuyền nhỏ loại chớ khách,… hơn ba mươi người toàn bộ bị giết… Trước mât, bên cảnh sát Hồng Kông đã thành lập tố chuyên án chuyên môn điều tra vụ huyết án ớ vùng biến quốc tế này…”
Tại một nơi nào đó bên bờ biển ờ thành phố Đài Nam, Đài Loan.
Trời tờ mờ sáng, một chiếc thuyên chậm rải cập bờ, hơn mười người từ trên thuyền đi xuống, tất cả đều mang vẻ mặt mệt mỏi sau chuyến hành trình dài, nhưng dường như người thanh niên dần đầu lại có tinh thần rất tốt. Sau khi xuống thuyền thì anh đi thắng đến một ngọn núi trước mặt, những người còn lại thấy thế cũng tranh nhau leo về phía đinh núi, ngọn núi không cao lám nên chầng mấy chốc mọi người đã leo đến nơi. Người thanh niên dẫn đầu đã đến từ sớm, trên mặt anh lộ rõ vẻ tự hào khó tả.
Chỉ thấy anh đang nhìn về ánh sáng phía xa xa, giang hai cánh tay la lớn: “Đài Loan, chúng tôi tới đây!” Tiếng hét theo ánh nắng ban mai lan tỏa khắp đỉnh núi và trôi về phương xa. Lúc này người thanh niên dần đầu đứng đưa lưng về hướng mặt trời mọc, đứng châp tay sau lưng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía trước. Những người đứng phía dưới nhìn theo anh chợt cảm thấy người thanh niên này giống như một vị thần vậy, phía sau là ánh mặt trời rực sáng, toàn thân anh được ánh nắng rực rỡ bao phủ, một niềm đam mê khó tá và khát vọng cao cả khuấy động trong lòng mọi người, khiến tất cả đều học theo người thanh niên chạy về phía đỉnh núi giang hai tay gào thét.
“Đài Loan, chúng tôi tới đây!”
“Đài Loan, chúng tôi tới đây!”…
Nếu như có ai thấy đám người nam nam nữ nữ, già trẻ lớn bé này mới sáng sớm đã đứng trên đinh núi hô hào thì nhất định sẽ nói họ bị điên. Nhưng lúc này Tiêu Chấn Long và các anh em đang đứng trên đỉnh núi lại không cho là như vậy, như thể chỉ có hét lớn như thế mới có thể trút được nồi buồn bực trong
lòng bấy lâu nay, nên họ dùng hết sức mình mà la lên, có lẽ chỉ có bọn họ mới biết đế đến được Đài Loan thì bọn họ phải trải qua bao nhiêu gian khố.
Đối với bọn họ, đặt chán đến Đài Loan có nghĩa là bất đầu một cuộc sống mới, không bị cảnh sát truy nã, không có hác đạo đuối giết, không có tàn sát khốc liệt, nói tóm lại là dẹp con mẹ nó tất cả những thứ trước kia sang một bên.
Nhưng mà thật sự có thể như thế sao?
Tiêu Chấn Long không biết, những người khác cũng không, mọi người chỉ biết rằng chỉ cần đi theo Tiêu Chấn Long thì bọn họ nhất định có thể đạt được những gì mà họ nghĩ trong lòng.
Thành phố Đài Nam, tên cũ là Xích, nằm trên bờ biến phía Tây Nam cúa Đài Loan, cuối phía Nam cúa đồng bắng Gia Nam.
Với diện tích 176 kilomet vuông và dân số là sáu trăm ba mươi nghìn người, là thành phố lớn thứ tư của Đài Loan. Toàn bộ thành phố được xây dựng có trật tự, trên đường ngựa xe như nước tấp nập ồn ào, đến đêm thì hóa thành khung cảnh xa hoa trụy lạc. Trong phòng tống thống của một khách sạn năm sao ở trung tâm thành phổ Đài Nam, Tiêu Chấn Long và mười hai anh em khác đang có một cuộc họp đặc biệt đế lên kế hoạch cho tương lai của tất cả bọn họ ở Đài Loan.
“Hoàng Tây, cậu nói tình hình cụ thể cho mọi người đi!” Tiêu Chấn Long ra lệnh.
“Vâng! Đại ca!” Hoàng Tây đứng lên, nhìn mọi người một cái rồi nói: “Chúng ta mang theo tống cộng ba trăm triệu nhân dân tệ từ đại lục đến đây, hiện tại tất cả đã được quy đổi sang tiền Đài Loan, dựa vào tỷ giá hối đoái hiện tại thì đại khái có khoảng 1,2
tỷ tiền Đài Loan.”
zz:c
“Hả! 1,2 tỷ!” Nghe đến con số này, ai nấy đều giật mình, bàn tán xôn xao.
Nội dung khóa
Vui lòng liên hệ để lấy password!
">
Nội dung khóa
Vui lòng liên hệ để lấy password!