Một người đàn ông đứng giữa trông có vẻ là người đứng đầu dùng sức hút điếu thuốc, nói: “Sợ cái gì? Tôi đã đánh tiếng trước với cậu cả rồi, một lát nữa cứ trở về, sẽ không có vấn đề gì đâu. Cậu còn sợ người của Nam Thiên tìm đến à, nếu mà cậu là Nam Thiên thì cậu sẽ tới cái chốn này à.”
“Phải đó, phải đó!” Tóc vàng bên cạnh vội phụ hoạ theo: “Nếu như khỏng phải là anh Trứng Cá, đẽm hôm đó làm sao tiêu diệt được nhiều người của Nam Thiên như vậy chứ?”
“Ha ha!” Cái người được gọi là anh Trứng Cá kia lớn tiếng cười nói: “Đó là đương nhiên, bây giờ chúng ta có gào lớn mình là bang Hoa Thanh thì cũng chẳng có ai đến tìm chúng ta gây phiền phức đâu. Ha ha.”
“Phải đó, có anh Trứng Cá ở đây, người của Nam Thiên đều bị hù chạy mất dép từ lâu rồi!”
“Tên nhóc nhà cậu có tiền đồ lắm đây! Ha ha.”
“Nhờ anh Trứng Cá chăm sóc cả đấy!”
Bốn người nói chuyện lớn tiếng, chẳng hề chú ý đến tẻn ăn mày đang nhặt rác ở chỗ cách đó không xa kia, nếu như có người chú ý thì sẽ phát hiện, khi bổn người nhắc đến bang Hoa Thanh, cả người của tên ăn mày nọ đều đình trệ trong tức thì, lát sau lại trở lại bình thường, nhất là nụ cười mỉm đắc ý trên khóe môi kia lại càng chẳng có ai phát hiện.
‘Thời gian đã không còn sớm nữa, chúng ta nên trở về thôi, muộn rồi, cậu cả sẽ tức giận đó!” Nói rồi, người đàn ông dẫn đầu đứng ở giữa được gọi là anh Trứng Cá kia nhìn biến hiệu, lập tức dập tắt điếu thuốc trong tay, lung la lung lay ra khỏi con hẻm.
Mà lúc này, tên ăn mày vừa gặp đã đẩy xe rác to bự ra ngoài, vừa vặn chặn ngay giữa con hẻm, cản lại đường đi của bốn người kia.
“Mẹ nó mày mù à, không nhìn thấy bọn tao muốn đi qua hả? Mau tránh ra cho tao!” Tên tóc vàng quát lớn.
Tên ăn mày đầy xe rác chẳng những không thèm lùi xe tránh đường, mà ngược lại còn mở nắp xe ra, theo nắp xe mở ra, một mùi hôi làm cho người ta buồn nôn bay ra từ trong thùng xe.
Bốn người ngửi thấy cái mùi này thì vội vàng bịt mùi lùi ra sau: “Mày muốn xông chết bọn tao hả! Mau đóng nắp lại cho tao, mẹ nó đúng là xúi quấy!”
Chỉ thấy tên ăn mày kia giổng như chẳng nghe thấy gì cả, lấy một cái khăn trong thùng xe ra lau mồ hôi, rồi gỡ nón rộng trẽn đầu xuống.
Đập vào mắt bốn người là một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, càng khiến cho bọn họ ngạc nhiên chính là kia vậy mà là một
cô gái, mặc dù cô gái này, hoặc là nói tên ăn mày này cả người toàn là mùi kỳ lạ khó ngửi, thế nhưng khuôn mặt lại vô cùng sạch sẽ, chẳng hề dính phải một chút rác rưởi dơ bấn nào. Cả người cứ như một đoá sen gẫn bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, khiến cho người trước mẳt tức thì sáng bừng lên.
Bốn người nhìn cảnh này cả nửa ngày trời mới khép miệng nối, rồi sau đó thói côn đò lại nổi lên: “ôi chao! Sao lại có ăn mày xinh đẹp kia!…”
“Các người là người của bang Hoa Thanh?” Ăn mày xinh đẹp trầm giọng hỏi.
Anh Trứng Cá vốn dĩ muốn đi tới chiếm tiện nghi thoáng cái đã dừng bước, lập tức đề cao cảnh giác, ở nơi này thế mà lại có một ăn mày xinh đẹp như thế, quả thật chẳng nghĩ ra bất kỳ lý do nào có thể giải thích cục diện này, gã nói: “Phải thì sao, không phải thì sao?”
“Phải, thì đi theo tôi!” Ăn mày xinh đẹp điềm nhiên như không mà nói.
“Vậy nếu không phải thì sao?” Có vẻ như anh Trứng Cá dẳn đầu đã cảm thấy có gì đó khỏng ốn, vừa nói vừa lùi về sau.
“Nếu không phải, vậy thì các người đều phải chết!” Vừa dứt lời, ăn mày xinh đẹp chẳng biết rút ở đâu ra một thanh đao rồi xoay người nhảy lên, vung trường đao lao về phía bốn người.
Bốn người này chính là đệ tử bang Hoa Thanh, cái tên đứng ở giữa gọi là anh Trứng Cá kia chính là cái tên tay sai nhỏ đêm hôm đó đã chạy về tống bộ của bang Hoa Thanh ám toán vệ đội Nam Thiên, khiến cho nhóm người Tiêu Chấn Long rơi vào hiếm cảnh. Nhờ có biếu hiện tốt nên được phá lệ đề bạt
làm đường chủ, đêm qua vì nhàm chán nên đã xin cậu cả Chu Lang Sở ra ngoài chơi, tuy rằng tin đồn bên ngoài đang rất căng, nhưng Chu Lang sở cũng nhìn ra người anh em này đã chán lắm rồi nên đã đòng ý. Bốn người anh Trứng Cá chơi thẳng đến trời sáng, vừa chuấn bị quay về thì gặp phải cô ăn mày xinh đẹp này.
Người ăn mày này chính là một trong chín sát thủ hàng đằu trong tổ chức Ảnh của tập đoàn Nam Thiên, biệt hiệu “Ăn Mày”. “Ăn Mày” dùng một cây đao đơn, bình thường cây đao này được giấu trong xe ăn mày của cô ta, chẳng có ai lại đi kiếm tra xe của một tên ăn mày, đương nhiên cũng chẳng có ai lại đề phòng cô ta cả.
Ngoại trừ anh Trứng Cá mắt lẹ chân nhanh đã lùi nhanh về sau, ba người còn lại lập tức bị “Ăn Mày” kéo vào vòng đứng. Ăn mày đã chuẩn bị kỹ càng, còn ba người này đã điên loạn một đêm với đám gái trong quán bar, nào còn sức lực đế đấu với cô ta, còn chưa hết hai hiệp đã bị “Ăn Mày” chém đến dưới chân. Cả ba người đều bị “Ăn Mày” chém một nhát vào cố họng, tắt thở mà chết, chết rất thảm! “Ăn Mày” cầm cây đao vẫn còn nhỏ máu trong tay đi về phía anh Trứng Cá đang hoảng loạn cách đó không xa…
Mãi mãi sẽ chầng có ai chú ý đến nơi này, góc khuất tối tăm nhất của thành phố – một bãi chứa rác.
Không bao lâu sau, một ăn mày đội nón toàn thản đầy vết bấn đồng thời còn tản ra một mùi hôi hám khiến người ta buồn nôn đang đẩy một chiếc xe rác chậm rãi bước ra khỏi con hẻm nhỏ. Chiếc xe di chuyến rất chậm như là rác trên xe rất nặng vậy, chẳng có ai lại đi suy nghĩ xem trong xe rác rốt cuộc là chứa thứ gì, mà chỉ cho rằng hôm nay người ăn mày này nhất định đã thu được một vố lớn.
Đúng vậy thật, chuyến này của tên ăn mày có thu hoạch cực lớn, tiếng cười khúc khích dưới vành nón rộng kia dường như chẳng thế che lại được. Đột nhiên, xe ăn mày dừng lại, ăn mày mở nắp xe rác ra lấy một cái khăn lau màu đen từ bên trong, xoay người đi lại đoạn đường mà xe rác vừa đi qua, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng dùng khăn lau màu đen trong tay lau đi một giọt máu trên đất…
Lúc chín giờ, mặt trời đã lên cao, ánh nắng ấm áp chiếu lên người rất thoải mái, nhưng rất nhiều người lại không hề tận hưởng buổi sớm mai an nhàn này mà lại đổ xô hết về một nơi như ong vỡ tố – các xe lấy máu do tập đoàn Nam Thiên thiết lập trên các con đường trong thành phố cùng với các điếm lấy máu của các bệnh viện lớn, trong nhất thời, cuộc tìm kiếm nguồn máu trước nay chưa từng có trong lịch sử Đài Loan đã chính thức tiến vào một **.
Hôm nay là ngày thứ hai của kế hoạch Bắc Tiến.
Dựa theo kế hoạch được Lưu Minh Nghĩa và Tiêu Chấn Long giải thích, trọng điếm của hôm nay chính là mở ra các làng quê và thị trấn nhỏ phụ thuộc vào thành phố lớn ở Đài Loan, không nhất định mỗi người đều phải đi hiến máu, nhưng nhất định phải đế cho mỗi người đều biết được tập đoàn Nam Thiên
đang tiến hành một việc vô cùng điên cuồng trong mắt mọi người, đó chính là một cuộc tìm kiếm lớn đến trăm vạn Đài tệ, mục tiêu tìm kiếm chính là năm người có nhóm máu hr ở Đài Loan.