Dần dần Tiếu Đồng cũng phát hiện khuyết điếm này của mình, định lợi dụng nụ cười để che giấu, nhưng lại nhận được hiệu quả trái ngược. Dù động tác của Tiếu Đồng có hoàn hảo tới đâu, có tố chất của một vũ công hạng nhất, nhưng biếu cảm trên khuôn mặt chính là linh hồn của vũ đạo, nhưng Tiếu Đồng không có, đến mức Tiếu Đồng phải dền dần tạm biệt VỚI sự nghiệp diễn viên múa mà mình yêu quý.
Thật ra, với gương mặt của mình, từ nhỏ Tiếu Đồng đã là một người xinh đẹp, chỉ là gương mặt quá lạnh lùng. Bởi vì những hạn chế bấm sinh của Tiếu Đồng, khiến cho nhiều nghề phục vụ không thế nhận cô ta vào làm. Nhiều lần vấp phải khó khăn, Tiếu Đồng không còn hứng thú, trong một lần đi chơi với bạn bè ở quán bar 0 Giờ, trùng hợp quán bar 0 Giờ đang tuyến người pha chế. Tiểu Đồng nộp đơn xin vào làm chức vụ này,
cứ như vậy làm ở đây đã được hai năm. Trong thời gian hai năm, Tiểu Đồng đã trở thành bộ mặt của 0 Giờ. Không chỉ vì kỹ thuật pha chế điêu luyện, mà còn bởi vì Tiếu Đồng rất có lực hấp dẫn với nhiều người trẻ tuổi.
Người đẹp, lạnh lùng, khiến cho Tiểu Đồng tìm lại tự tin và một chút hư vinh ở 0 Giờ. Rất nhiều người đến 0 Giờ không vì kỹ thuật pha chế điêu luyện của Tiếu Đồng, mà là càng muốn mượn rượu do Tiếu Đồng pha chế để nhìn thấy sức sống trẻ tuổi, vừa quyến rũ bẳn ra bốn phía của người đẹp lạnh lùng Tiếu Đồng.
Khi làm việc ở 0 Giờ Tiểu Đồng rất ít khi cười, không chỉ vì mình cười lên không được đẹp, càng bởi vì không muốn đế người khác tưởng tượng nhiêu. Dáng vẻ Tiểu Đồng không giận mà uy quả thật khiến nhiều thanh niên chùn bước, đương nhiên trong đó bao gồm cả những người của maíia.
Tối hỏm nay cũng giống như trước đây, Tiếu Đồng tới 0 Giờ đi làm, chào hỏi với nhân viên phục vụ, sau đó đi thay quẫn áo, lười biếng đứng ở trong quầy bar.
Gần đây quán bar rất ít khách, không phải vì nguyên nhân kinh doanh, mà bởi vì ông chủ Hứa Thế Hành tuyên bố tạm ngừng kinh doanh một thời gian, đến giờ làm việc thì chỉ mở cửa với khách quen, còn những người khác thì không được vào. Quyết định này của Hứa Thế Hành khiến tiền lương của Tiểu Đồng giảm mạnh, bởi vì đa sổ tiền lương của Tiếu Đồng là do móc nối với những người mua rượu nhạt, cho nên gần đây Tiếu Đồng rất sầu não, không gượng nối tinh thần làm việc.
Tiểu Đồng nằm sấp ở trẽn quầy bar dùng ánh mắt mà mình cho rằng rất độc ác nhìn hai người mặc đồ đen đứng canh giữ
ở góc đông bắc, bây giờ chỗ đó ngoại trừ Hứa Thế Hành thì là khu cấm với người khác. Trong lòng Tiếu Đồng suy đoán quán bar ngừng kinh doanh là bởi vì những đám người trong đó,
Tiếu Đồng cảm thấy đám người đó không giống như người tốt, hình như Hứa Thế Hành đang muốn bảo vệ cho bọn họ, hoặc là bọn họ muốn trốn ở chỗ này, nhiều ngày rồi bọn họ không hề ra ngoài, ngoài mấy hôm trước có người đi ra ngoài thì những người còn lại đều ngủ ở 0 Giờ, ăn ở 0 Giờ. Trong đó có mấy người Tiếu Đồng hình như đã gặp qua, giống như những thành viên của bang Hoa Thanh từng đến 0 Giờ, còn những người khác thì Tiếu Đồng không biết.
Trước đây khi những thành viên này đến 0 Giờ, Tiểu Đồng đã từng nghe thấy công ty Nam Thiên và bang Hoa Thanh sống mái với nhau các thứ, nhưng vì nghề nghiệp của mình, Tiếu Đồng cũng không đi nghe ngóng sâu. Những băng đảng mafia này chém giết nhau không liên quan đến mình, chỉ cần 0 Giờ phát lương cho mình đúng hạn là được, về những chuyện khác Tiếu Đồng không muốn biết, cũng khỏng muốn hiếu.
Nên yên phận, chuyện mình không nên biết thì không cần biết, không nên hỏi những chuyện mình không nên hỏi, mới có thế sống được ở những chỗ phức tạp như quán bar 0 Giờ, Tiếu Đồng hiếu rõ đạo lý này.
Người khiến Tiếu Đồng có ấn tượng sâu sắc nhất chính là một người dùng màu đen che đầu che mặt, cả người tỏa ra hơi thở bí ấn. Người này Tiếu Đồng đã từng gặp qua, nhưng chỉ vậy mà đã đế lại cho cô ta ấn tượng cực kỳ sâu sắc.
“Sao lại cúp điện rồi?”
Tiếng ồn ào đã cắt đứt suy nghĩ của Tiểu Đồng đang nằm trên quầy bar, Tiếu Đồng đứng thắng dậy, mới phát hiện trước mắt mình một màu đen như mực.
“Xin lỗi! Mọi người, có thế mạch điện của quán bar đã xảy ra vấn đề, chúng tôi đang kiếm tra sửa chữa, hôm nay miền phí cho mọi người, mời mọi người quay lại vào ngày mai!” Tự có quản lý trong quán bar xử lý chuyện này, cô ta đứng trong quầy bar sửa lại quần áo của mình, cô biết tôi hôm nay có lẽ sẽ được tan làm sớm, nhưng cũng có nghĩa thu nhập hôm nay lại giảm đi.
Trong bóng đêm, Tiểu Đồng đứng ở quầy bar nghe thấy khách hàng bắt đầu lần lượt đi ra ngoài cửa, chỉ trong chốc lát, cả quầy rượu ngoại trừ tiếng nói chuyện của nhản viên phục vụ thì không còn gì khác.
Ngay khi mọi người đã thích ứng được với ánh sáng trong quán bar, thì ánh đèn quán bar bỗng nhiên sáng lên. Mặc dù bổng nhiên sáng lên, nhưng ánh đèn trong quán bar vốn dĩ đã lờ mờ, nên tất cả mọi người đều không ngạc nhiên chút nào.
Nhưng ngay khi ánh đèn bổng nhiên sáng lên, cả quán bar đột nhiên im ẳng, yẽn tĩnh đến nỗi có thế nghe thấy âm thanh kim đồng hồ tí tách treo trên vách tường…
Tiểu Đồng đang tìm quần áo dưới quầy bar bồng nhiên phát hiện quán bar trở nên yên tĩnh, ngay cả những nhân viên phục vụ bình thường rất thích nói chuyện cũng không có động tĩnh
gì-
Bổng nhiên Tiếu Đồng ngấng đầu nhìn vào quán rượu, lập tức cũng bị cảnh tượng trong quán rượu làm cho đứng hình,
không nói nên lời.
Trong tầm mắt của Tiểu Đồng nhìn thấy trên ghế salon ở giữa sân có một người đẹp như thiên sứ mặc áo đỏ đang ngồi vắt chân lên, cô ta đến đây như một vị khách của 0 Giờ. Đứng ở phía sau cỏ gái áo đỏ là một cỏ gái mặc bộ quần áo màu trắng bó sát người, cô gái này chắng kém cô gái áo đỏ là bao, chỉ là trẽn gương mặt không cút ý cười, giống như mùa đông yên tĩnh xa xăm. Đứng xung quanh các cô là chín người mặc áo đen, mổi người đều đứng thẳng nghiêm túc, như chín cây cột chống đỡ cả bầu trời.
Những người này giống như hiện ra từ không khí, bước vào 0 Giờ không gây ra chút âm thanh nào, tất cả mọi người của 0 Giờ đều không biết rốt cuộc là mười một người này vào đây bằng cách nào.
Chín người mặc đồ đen vây hai cô gái mặc đồ đỏ trắng vào giữa, giống như hoa hồng đen nở rộ vào đêm khuya, tỏa ra hương thơm kỳ lạ.
“Rốt cuộc các người muốn làm gì?” Quản lý quán bar tỉnh táo lại, lớn tiếng quát.
Cô gái áo đỏ đứng ở giữa đang xoay xoay lọn tóc bổng dừng lại, lông mày nhướn lẽn, sau đó nhìn thấy một trong chín người kia bước tới trước mặt quản lý, Tiếu Đồng cảm thấy bóng đen lóe lên trước mắt, sau đó bóng đen mang theo gió nhẹ mà nhào tới trước mặt, mặc dù cô ta biết mục tiêu của bóng đen kia không phải mình, nhưng vẫn nhịn không được mà trốn ra sau.
Chờ đến lúc Tiếu Đồng tỉnh táo lại, vị quản lý kia đã nằm trên
mặt đất, không biết còn sống hay đã chết. Những nhân viên khác đều câm như hến, không dám di chuyến dù một chút, sợ người kế tiếp sẽ là mình. Lúc này cho dù là ai đều nhận ra, cô gái áo đỏ là người cầm đầu, tất cả mọi người đều nghe lời cô ta đế làm việc.
Vào lúc đó Tiếu Đồng với hiếu được quyền quyết định sống chết tập trung vào một người, muốn đánh ai chỉ cân vấy tay một cái, trong lòng hơi hâm mộ cô gái áo đỏ trong sân kia.
Sau đó, cô gái áo đỏ ở giữa khẽ cong người, đứng lên. Sửa sang lại mái tóc của mình. Bỗng nhiên Tiểu Đồng phát hiện cô gái áo đỏ đứng ở giữa rất yêu quý mái tóc cuối mình, nghĩ đến việc cuối cùng mình cũng tìm được điếm giống nhau giữa mình với cô gái áo đỏ, bỗng nhiên trong lòng Tiểu Đồng có cảm giác tự hào, hoàn toàn không giống những người khác đang cảm thấy mạng sống bị đe dọa.
Bổng nhiên Tiếu Đồng cảm thấy trái tim mình đập mạnh, bởi vì cô ta thấy cố gái áo đỏ đó đang đi về phía mình.